Tuy người đàn ông còn chưa nói hết nhưng Lâm Gia Nghi đã nghe ra ý tứ nguy hiểm ẩn chứa bên trong câu nói ấy.
Nhất là trước đó còn từng bị hắn bóp cổ đến suýt chút nghẹt thở.
Giây phút ấy, cô ta thực sự cho rằng người đàn ông này muốn giết chết mình.
Nghĩ đến đây cô ta không khỏi run rẩy.
Nếu như cô ta đi theo một kẻ biến thái như vậy, liệu sau này còn có thể sống tốt được hay không?
Lâm Gia Nghi băn khoăn do dự một hồi.
Cũng chính lúc này, trong đầu chợt hiện lên một khuôn mặt mà từ lâu nay cô ta đã muốn rút gân lột da khiến cô ta nảy sinh ý nghĩ.
Lâm Gia Nghi cố khống chế sự sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông.
Thành thực mà nói thì đi theo hắn cũng không có gì không tốt cả, ngoại trừ tính khí thất thường ra.
Hơn nữa, thân phận của hắn cũng không thua kém Quân Nhật Đình, quan trọng hơn cả là hắn thích cô ta.
Có hắn rồi việc xử lý Hứa Thanh Tuệ, kẻ chuyên đi phá hỏng chuyện tốt của mình chẳng có gì là khó khăn nữa.
Trong đầu Lâm Gia Nghi liền nảy sinh kế hoạch.
“Muốn tôi theo anh cũng được thôi, nhưng tôi có một điều kiện, giúp tôi trừ khử một người.”
Cô ta nói một cách đầy căm uất, đáy mắt chất chứa sự ác độc và hận thù.
Nam nhân khẽ nhướng mày, giọng điệu có phần xấu xa: “Giúp cô? Cái này phải xem biểu hiện của cô thế nào đã. Nếu như cô biết ngoan ngoãn nghe lời, tôi tự khắc sẽ giúp cô thôi.”
Lâm Gia Nghi cắn răng, nhưng vẫn gật đầu từ từ đứng dậy, từng bước một đi về phía người đàn ông.
Hai ngày sau đó trôi qua một cách êm đềm tĩnh lặng.
Đến ngày Quý Ức vào làm việc, Hứa Thanh Khê tỏ ra vô cùng coi trọng, đích thân cùng cô ta đến phòng nhân sự, sắp xếp nơi làm việc đồng thời tìm thêm trợ lý.
“Đây là Mỹ Hà, nếu như tiền bối có vấn đề gì không rõ thì có thể hỏi cô ấy, hoặc không hài lòng vấn đề gì, cần sửa chữa cũng có thể nói với tôi.”
Hứa Thanh Khê đang mải nói những lời khách sáo này thì Thiều Khánh Vy vội vàng đi tới.
“Dạ, thiết kế Phượng đang đợi chị ở văn phòng ạ.”
Hứa Thanh Khê gật đầu biểu thị đã rõ.
“Rất xin lỗi tiền bối, tôi còn chút chuyện, tạm thời không thể tiếp chị được nữa.”
Quý Ức gật đầu, không nói gì, nhìn cô rời đi.
Hứa Thanh Khê vừa trở về phòng làm việc, Tạ Minh Phượng liền lập tức nói ra mục đích đến đây của mình.
“Cửa hàng trưng bày đã được lắp đặt sửa sang xong cả rồi, lô hàng may sẵn đầu tiên cũng được chuyển qua đó, tôi đã cho người bắt đầu xử lý, cô đã nghĩ được ngày nào tốt để khai trương hay chưa?”
Trong lúc quay về Hứa Thanh Khê cũng đoán được ý định đến đây lần này của Tạ Minh Phượng, cô liền gật đầu: “Vừa nghĩ lúc nãy, có điều cần phải nói với công ty bên đó một tiếng, đợi chắc chắn rồi, bên tôi sẽ thông báo lại cho cô.”
Tạ Minh Phượng nghe vậy, không nói gì nữa.
Sau đó hai người lại ngồi bàn về công việc thêm một lúc mới giải tán.
Đợi cô ta rời đi, Hứa Thanh Khê liền đến phòng làm việc của giám đốc.
Vẫn là để nói về chuyện khai trương cửa hàng.
“Thưa giám đốc, ban nãy tôi có xem lịch, thấy thứ 4 tuần sau là một ngày khá tốt.”
Lý Dương Châu suy nghĩ một lúc liền đồng ý.
“Nếu cô đã nói thứ 4 tuần sau là ngày tốt vậy thì quyết định vào thứ 4 đi. Chuẩn bị thật tốt vì đây là cửa hàng trưng bày đầu tiên của thương hiệu chúng ta.”
Hứa Thanh Khê gật đầu đã hiểu.
Vài ngày trôi qua, đến ngày khai trương.
Bởi vì là cửa hàng đầu tiên của thương hiệu mới nên cả công ty đều rất coi trọng sự kiện này, thậm chí đến cả Lê Việt Hoàng cũng vì chuyện này mà đặc biệt bay từ nước ngoài về.
Sáng ngày hôm đó, một thảm đỏ hoa tươi đã được trải ra trước lối đi vào ngoài cửa.
Xung quanh còn có các phóng viên vây đến chụp hình phỏng vấn.
Gần tới giờ khai trương, các blogger thời trang, biên tập viên, người mẫu cùng những người khác cũng lần lượt đến dự.
Hứa Thanh Khê đã có mặt ở cửa hàng từ rất sớm.
Cô dẫn theo nhân viên ra tiếp đón từng vị khách quý một.
“Chúc mừng chúc mừng, chúc cửa hàng luôn buôn may bán đắt.”
“Xin cảm ơn!”
“Chúc mừng, chúc mừng.”
Trong phút chốc cửa hàng tràn ngập những lời cung nịnh.
Thời gian trôi qua, nghi lễ khai trương sắp sửa diễn ra.
Người dẫn chương trình bước tới thông báo cho Hứa Thanh Khê về phần chuẩn bị của họ.
Không lâu sau, tất cả mọi người đều tập trung bên ngoài cửa hàng để cắt băng khai trương.
“Xin cảm ơn tất cả các vị đã đến tham dự buổi lễ ngày hôm nay, bây giờ tôi xin tuyên bố, cửa hàng chính thức được khai trương.”
Dưới sự thông báo của người dẫn chương trình, Lý Dương Châu cùng những người khác tháo dải băng buộc trước cửa.
Đồng thời, mọi người đều tiến vào phía trong cửa hàng, theo sau là rất nhiều phóng viên.
Với tư cách là những người thiết kế trang phục chính nên Hứa Thanh Khê và Tô Minh Phượng phải ở lại để giới thiệu.
Cùng với những tuyên bố trước đó, có thể nói buổi lễ khai trương đã diễn ra rất thành công.
Hứa Thanh Khê và những người khác bận rộn đến mức cơm chưa kịp ăn.
Nhưng kết quả của việc bận rộn như vậy cũng thật khiến người ta cảm thấy phấn khởi.
Sau một ngày, số lượng đơn đặt hàng của họ nhiều vô kể, thậm chí còn kiếm được kha khá mối hợp tác.
“Vậy là cũng xong, mọi người về trước đi, hôm nay mọi người đã vất vả nhiều rồi.”
Sau khi tiễn xong vị khách cuối cùng, Lý Dương Châu tập hợp tất cả lại tuyên bố tổng kết.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ mệt nhoài chuẩn bị ra về.
Lý Việt Hoàng nhìn sang phía Hứa Thanh Khê, cười nói: “Thanh Tuệ, muộn như vậy rồi hay là để tôi đưa cô về nhé?”
Anh ta vừa nói xong thì Tạ Minh Phượng vốn chưa được đi được bao xa bỗng sững người lại.
Cô ta bất giác nghiêng đầu nhìn theo hai bóng người một cao một thấp ở gần đó.
Hứa Thanh Khê tuy không phát hiện ra sự tồn tại của cô ta, nhưng vẫn là theo bản năng mà từ chối.
“Không cần đâu, tôi tự ngồi xe về được rồi.”
Đang nói thì điện thoại bỗng vang lên, nhìn thấy đó là số của Quân Nhật Đình, khuôn mặt cô trở nên dịu dàng.
“Có chuyện gì thế ạ?”
Cô nhìn Lý Việt Hoàng tỏ ý xin lỗi, sau đó liền đi sang một bên nghe máy.
“Xong việc chưa?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên lời hỏi thăm quan tâm của Quân Nhật Đình.
“Vừa xong việc, em đang chuẩn bị về rồi.”
Cô không giấu giếm, có nào nói nấy.
“Ừm, thế đợi một lát, anh qua đón em.”
Nghe vậy, khóe miệng Hứa Thanh Khê bất giác nở một nụ cười.
“Được, vậy em đợi anh, anh nhớ lái xe cẩn thận nhé.”
Quân Nhật Đình khẽ ừ một tiếng, sau đó tắt máy.
Hứa Thanh Khê nhìn cuộc gọi kết thúc, ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.
Nghĩ tới việc lát nữa anh sẽ tới, cô vội thu dọn đồ đạc, đồng thời chào tạm biệt mọi người.
Chưa đến nửa tiếng sau, anh đã đến đón cô.
Sau khi biết cô do quá bận rộn vẫn chưa kịp ăn gì, anh liền đưa cô đi ăn đêm rồi mới trở về nhà họ Quân.
Sau khi trở về, Hứa Thanh Khê đã hoàn toàn không còn sức lực lăn lội, tắm rửa sạch sẽ xong xuôi liền nằm trên giường, chẳng lâu sau cô đã ngủ thiếp đi.
Quân Nhật Đình tắm rửa xong đi ra nhìn thấy cô đang ngủ, đáy mắt hiện lên sự cưng chiều đến chính mình còn không nhận ra, anh trèo lên giường, ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, tất cả các tạp chí thời trang đã lên bài ca ngợi lễ khai trương hôm qua.
Đặc biệt, thương hiệu quần áo do Hứa Thanh Khê hợp tác với Tạ Minh Phượng đã nhận được nhiều đánh giá cao của giới chuyên môn.
Hứa Hải Minh đang ăn thì nhìn thấy những tin tức mới này, ông ấy đột nhiên phát hiện ra rằng đứa con gái mà mình luôn coi là của nợ này dường như lại có chút hữu dụng.
Trong lúc đang nghĩ cách khai thác tài năng của cô, điện thoại bỗng vang lên.
Ông ta lướt mắt nhìn phần tên hiển thị, khuôn mặt lạnh nhạt bỗng trở nên đầy thân thương trìu mến.
“Thanh Tuệ à, sao hôm nay gọi cho bố sớm vậy con?”
Ở đầu bên kia, một giọng nói ngạo kiều cất lên: “Bố à, con muốn về nước sớm một chuyến.”