Hứa Thanh Khê không biết rằng Lâm Gia Nghi vẫn chưa buông tha cho cô. Hôm nay, cô đã bận rộn ở công ty cho đến tận khuya.
Sau ngày hôm nay, dù vẫn còn nhiều mâu thuẫn với Tạ Minh Phượng nhưng nhìn chung mọi chuyện vẫn suôn sẻ.
Cô khá hài lòng với điều này và tin rằng sẽ không lâu nữa cô có thể thân thiết với cô ta. Nghĩ vậy, trên miệng cô khẽ nở một nụ cười, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc để về nhà.
Khi chạm vào điện thoại, cô không khỏi giật mình. Bởi vì cô phát hiện ra rằng vào lúc này, Quân Nhật Đình vẫn chưa nhận ra rằng cô chưa về nhà. Anh thậm chí không gọi hay nhắn tin nhắn nào cho cô.
Nếu anh biết cô chưa về, anh chắc chắn đã gọi. Khi nghĩ đến đây, nụ cười trên môi cô dần tắt. Có lẽ anh vẫn đang bận vui vẻ với Lê Ngọc Mỹ vào lúc này.
Đúng là họ nói chuyện rất hợp nhau. Cô tự cười nhạo mình, trong lòng lại cảm thấy chua xót. Khi nhận ra cảm xúc của mình không đúng, cô nhanh chóng lắc đầu, trong lòng lại bắt đầu tự thuyết phục bản thân.
‘Hứa Thanh Khê, đừng nghĩ về điều đó nữa, cho dù cô có nghĩ về nó như thế nào đi nữa thì cũng không có tương lai đâu. Thay vì sau này phải đau khổ, tốt hơn là hãy nhìn rõ và từ bỏ sớm hơn.’ Cô tự nhủ.
Hứa Thanh Khê dần dần bình tĩnh lại, lập tức bấm máy gọi cho tài xế riêng của gia đình, bảo anh ta đến đón cô. Dù sao cũng đã muộn như vậy, bắt taxi bên ngoài cũng không dễ dàng, hơn nữa có xe cũng chưa chắc đã an toàn.
“Vâng, cô vui lòng ở công ty chờ một lát.” Người tài xế trả lời.
Hứa Thanh Khê ậm ừ rồi cúp máy. Sau đó cô ngồi trong phòng làm việc một lúc cho đến khi nhẩm người tài xế chắc cũng sắp đến, cô mới đứng dậy xuống lầu.
Không ngờ khi vừa bước ra khỏi cửa công ty, cô đã bị một nhóm côn đồ vây lấy.
“Người đẹp tan sở muộn như vậy, không thể bắt được taxi đâu, em có muốn anh em tôi đưa về không?” Một tên nói bằng giọng đểu cáng.
Hứa Thanh Khê nhìn nhóm du côn này thì biết chúng là lũ khốn nạn trong xã hội. Cô không có ý định để ý đến chúng mà cố bước thật nhanh để thoát ra khỏi vòng vây.
Nhưng vừa bước được hai bước, cô đã bị một tên chặn lại:
“Tại sao người đẹp lại đi? Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh mà.”
Tên này có vẻ như là kẻ cầm đầu đám côn đồ, trong mắt gã đầy ác ý. Những tên đàn em cũng hùa theo hắn.
“Thật là, sao em lại chạy? Em không có xe, để bọn anh đưa về nhà nào.” Một tên nói.
“Nếu cô đơn, đại ca của bọn anh có thể an ủi em.” Lại một tên khác trêu chọc cô.
Những tên khác cũng cười lớn. Hứa Thanh Khê nghe những lời bẩn thỉu của chúng, vừa tức giận vừa sợ hãi.
“Tránh sang một bên!” Cô cố làm ra vẻ đanh đá.
Nhưng đám côn đồ này không hề sợ hãi, thay vào đó chúng còn tiếp tục gạ gẫm.
“Ồ! Có cá tính đấy, trên giường chắc cũng mạnh mẽ lắm.”
Hứa Thanh Khê đang run lên vì tức giận và hoảng sợ thì cô thấy bảo vệ công ty đang đi tuần tra liền kêu cứu.
“Anh bảo vệ, ở đây có chuyện.” Cô vừa vẫy tay vừa cố gọi thật to.
Nhân viên bảo vệ cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn và vội vàng chạy đến.
“Các anh là ai? Định làm gì ở đây?” Nhân viên bảo vệ hỏi đám côn đồ.
Đám côn đồ thấy vậy nhìn nhau rồi quay sang nhìn người được gọi là đại ca.
Gã hung hăng trừng mắt nhìn nhân viên bảo vệ, cảnh cáo: “Thằng ranh, tốt nhất là mày đừng có nhúng tay vào.”
Nhân viên bảo vệ nghe vậy, anh ta lại liếc nhìn Hứa Thanh Khê, nhận ra tấm thẻ nhân viên cô đang đeo, lập tức lấy máy liên lạc gọi đồng nghiệp đến trợ giúp:
“Có người làm loạn ở cổng. Mau tới đây! Nhớ gọi cảnh sát!”
Đám côn đồ nghe vậy, ánh mắt chúng có chút lo lắng. Hứa Thanh Khê nhìn người bảo vệ, nghĩ rằng cô đã không sao. Đúng lúc vừa chấn tĩnh, không ngờ có người nắm lấy cổ tay cô kéo đi.
Hứa Thanh Khê đương không thể để cho chúng dẫn đi, ngay lập tức giằng co với chúng.
“Thả tôi ra! Cứu.” Vừa cố không để chúng kéo đi, cô vừa hét to.
Cô dùng tay đánh mạnh vào tay kẻ đang kéo cô đi nhưng bị hắn tát một cái thật mạnh.
Nhân viên bảo vệ nhìn thấy, anh ta đương nhiên muốn giúp Hứa Thanh Khê, nhưng đã bị chặn lại bởi những tên côn đồ khác.
Gã côn đồ kia rất khỏe. Khi Hứa Thanh Khê cố gắng thoát ra, gã vẫn giữ chặt cô và đi về phía một chiếc xe ô tô đang đỗ ở bên đường.
Khi đến gần, một tên côn đồ tiến tới mở cửa xe, bên trong tối đen khiến Hứa Thanh Khê rất sợ hãi.
Cô vẫn liên tục hét lên, hy vọng rằng ai đó có ý tốt vô tình đi ngang qua sẽ giúp cô. Nhưng ngoài đường lúc này rất vắng vẻ.
Người tài xế của nhà họ Quân cũng đã kịp đến, chứng kiến cảnh tượng này. Anh ta cũng lập tức bước ra khỏi xe với nét mặt nghiêm trọng.
“Chúng mày là ai?” Anh ta gằn giọng hỏi.
Anh nghiêm giọng hỏi thì đám côn đồ. Chúng không biết anh là tài xế mà Hứa Thanh Khê đã gọi đến liền đe dọa: “Nếu mày không muốn chết thì đừng chõ mũi vào.”
Lái xe nghe vậy không nói gì chỉ siết chặt nắm tay bước tới. Tên côn đồ khó chịu nhìn anh ta rồi lắc đầu, hai người bắt đầu đánh nhau.
Gã không biết rằng mọi tài xế trong gia đình họ Quân đều được Quân Nhật Đình tuyển chọn qua các khóa huấn luyện nghiêm ngặt.
Ngay cả khi tất cả chúng cùng xông lên, cũng chưa chắc có khả năng đánh lại anh tài xế này. Một lúc sau, lũ côn đồ đã nằm vật ra đất kêu đau.
Người lái xe không bị bất kỳ thương tích nào ngoại trừ việc hơi thở mạnh một chút. Nhìn bọn chúng đã bị hạ, anh ta nhanh chóng bước đến bên cạnh Hứa Thanh Khê nói với giọng khẩn trương:
“Mợ chủ, mợ có sao không.”
Hứa Thanh Khê đứng khập khiễng, đám côn đồ vừa rồi lộn xộn, không biết tên nào đã đẩy cô ngã xuống đất, hai chân đều bị xước xát đến chảy máu.
“Không sao đâu, chỉ là sơ sẩy chút thôi.” Cô đáp.
Nói xong, cô nhìn đám côn đồ trên mặt đất, sắc mặt sa sầm.
“Anh nói với bảo vệ tìm dây thừng trói những người này lại. Cảnh sát sẽ đến đưa cho bọn chúng đi.”
Người tài xế nhận lệnh rồi chạy về hướng những người bảo vệ cũng đang đi tới. Vừa khi họ trói xong đám côn đồ thì cảnh sát cũng tới.
Hứa Thanh Khê cũng đến đồn cảnh sát và viết một tờ khai đơn giản sau đó yêu cầu người lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Giọng cô hơi cáu kỉnh. Cô nghĩ nếu Quân Nhật Đình nhìn thấy chân cô cũng sẽ khẩn trương đưa cô đến bệnh viện.
Nhưng thay vì bây giờ về nhà đợi anh đưa đi, cô nghĩ nên chủ động đến đó. Người tài xế gật đầu nhận lệnh, anh ta khởi động xe đi về hướng bệnh viện.
Sau khi kiểm tra, chân cô cũng không có gì nghiêm trọng, ngoại trừ vết trầy xước có chút hơi nóng và đau.
Khi y tá đang bôi thuốc, nước mắt của Hứa Thanh Khê chảy dài vì đau. Ngay cả y tá cũng thấy gương mặt nhăn nhó của cô rất đáng yêu.
“Xong rồi, hai ngày tới cô chú ý đừng để vết thương dính nước.” Cô y tá mỉm cười.
Hứa Thanh Khê cảm ơn y tá định đứng dậy. Đúng lúc đó, một cánh tay quen thuộc bước đến đỡ lấy cô. Một mùi quen thuộc xộc và mũi cô.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt đẹp trai không tì vết của Quân Nhật Đình. Chỉ là lông mày anh lúc này hơi cau lại.
Nhưng Hứa Thanh Khê không quá để tâm, mà chỉ nhìn anh với vẻ vui mừng: “Anh đến từ khi nào thế?”