Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 403: Chương 403: Kể cả nữ thần cũng kinh thường




Những ngày sau đó thì sự kiện vẫn còn đang nên men.

Trước đây có người đã nên trên web nói xấu Quân Nhật Đình và tập đoàn Quân Thị.

Bây giờ theo thời gian trôi qua thì mọi người càng quan tâm đến chuyện này.

Đặc biệt chính là những người hâm mộ Lê Ngọc Mỹ, bây giờ bọn họ đang đóng quân dưới trang web chính thức của tập đoàn Quân Thị để tấn công.

"Đúng là tên đàn ông cặn bã, bội tình, anh ta không xứng để có được tình cảm của nữ thần Ngọc Mỹ!"

"Đừng tưởng rằng mình có tiền thì có thể tổn thương Ngọc Mỹ của chúng ta, anh mau nói xin lỗi với nữ thần Ngọc Mỹ của chúng tôi đi, nếu không... tôi sẽ không quan tâm đến sản phẩm của các người nữa."

"Tôi chỉ muốn biết tên Quân Nhật Đình có bị mù không, vậy mà anh ta dám khinh thường nữ thần Ngọc Mỹ của chúng ta."

Ở nhà Hứa Thanh Khê nhìn thấy những bình luận này, cô cảm thấy rát tức giận.

Cô không nhịn được sửa tên trên mạng thành Quân Nhật Đình rồi nói chuyện Quân Nhật Đình đã kết hôn, nhưng không có ai tin tưởng cô cả.

"Sau khi xác định, lầu trên bị thiểu năng trí tuệ.'

"+1 thiểu năng trí tuệ, thậm chí còn dám nói nữ thần chúng ta là con giáp thứ mười ba, ai là con giáp thứ mười ba cũng được nhưng đó chắc chắn không phải là nữ thần của chúng ta."

"Không, nếu Quân Nhật Đình đã kết hôn, thì tại sao anh ta lại im lặng như vậy được? Các nhà báo lớn đã đưa tin rồi chứ không im lặng như vậy. Chắc chủ lầu đang tưởng tượng đúng không. Anh ta chính là một tên đàn ông cặn bã."

Khi nhìn thấy những câu nói này, thì Hứa Thanh Khê rất lo lắng nhưng cô không biết nên nói như thế nào.

Dù sao chuyện kết hôn của cô và Quân Nhật Đình có rất ít người biết.

Càng nghĩ thì cô càng bực mình, sau đó cả ngày nay tâm trạng cii không tốt, làm việc gì cũng không xong.

Vào ban đêm lúc Quân Nhật Đình trở về thì anh phát hiện cô không vui, anh nghi ngờ hỏi: "Em làm sao vậy? Tâm trạng không tốt?"

Khi Hứa Thanh Khê nhìn thấy anh thì cô không biết nên nói chuyện hôm nay ra kiểu gì, vì cô không muốn anh vất vả đi làm cả ngày về nhà lại quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này.

" Không có việc gì, em cảm thấy không khỏe mà thôi."

Cô giả vờ nói một câu có lệ, nhưng cô quên mất Quân Nhật Đình rát khôn khéo.

"Em không khỏe? Vậy bây giờ anh sẽ gọi Triệt qua khám cho em một chút."

Anh nói xong thì cầm điện thoại ra trả vờ gọi điện.

Làm sao Hứa Thanh Khê để cho anh gọi người khác, thế nên cô vội vàng ngăn anh lại.

"Chờ đã."

Cô kéo Quân Nhật Đình, sau đó cô chạm phải ánh mắt đang nhếch lên của Quân Nhật Đình thì cô biết mình đã bị lộ rồi.

"Đúng là hôm nay em không được vui."

Không còn cách nào khác cô phải nói thật.

Quân Nhật Đình nghe thấy thế thì nhíu mày rồi hỏi: "Ai làm em không vui?"

Hứa Thanh Khê lắc đầu.

"Không ai làm em không vui cả, em chỉ bị những câu trên mạng làm tức giận thôi."

Vừa nói cô nói hết những bình luận trên mạng ra.

Quân Nhật Đình dở khóc dở cười khi nghe thấy điều đó, nhưng anh cũng cảm thấy rất xúc động.

Có thể nói, anh không ngờ là Hứa Thanh Khê lại đnahs bàn phím cãi nhau với một người qua mạng vì anh, việc này làm cho anh có thêm một cái nhìn mới về Hứa Thanh Khê.

Nhưng nghĩ tới Hứa Thanh Khê và Hứa Thanh Tuệ trong hợp đồng, có tính cách rất khác nên anh không suy nghĩ nhiều nữa.

"Em đừng lo lắng về chuyện này, chút chuyện đó không liên quan đến chuyện gì."

Anh an ủi Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê vẫn cảm thấy bực tức.

Quân Nhật Đình nhìn cô rồi không biết nghĩ đến chuyện gì, đôi mắt anh lóe lên, anh thử hỏi: "Hay là, em muốn công khai chuyện kết hôn của chúng ta?"

Hứa Thanh Khê ngẩn người, cô không ngờ tới Quân Nhật Đình lại hỏi câu này.

Hơn nữa chuyện công bố thông tin ra ngoài cũng không phải do cô quyết định.

Mặc dù cô có gắng quên một số chuyện trong thời gian này nhưng cô vẫn nhớ một chuyện cô không phải là Hứa Thanh Tuệ thật.

Cô không biết Quân Nhật Đình nói câu này là có ý gì, cô thật giật khóe miệng rồi cẩn thật trả lời: "Bây giờ công bố sao? Thôi quên đi, đến lúc đó bọn họ sẽ hiểu làm chúng ta mất."

Khi Quân Nhật Đình nghe thấy câu nói của cô thì anh nhìn Hứa Thanh Khê thật lâu, trong ánh mắt anh hơi không vui.

Anh có thể cảm nhận được Hứa Thanh Khê không thích công bố chuyện này ra ngoài, nhưng mà anh không nói gì cả gật đầu đồng ý.

"Ừm, anh nghe em."

Bỏ qua đề tài này thì cả hai tiếp tục nói chuyện mấy câu, bầu không khí lại dần trở lên dịu dàng.

Sau bữa tối cả hai người đi dạo trong vườn hoa.

Kể cả hai người bọn họ không vui vẻ trong một thời gian nhưng mà bầu không khí xung quanh hai người vẫn ấm áp.

Mạc Ly đứng từ xa nhìn thấy cảnh này, trong ánh mắt cô ta hiện lên sự ghen ghét.

Cậu chủ chưa bao giờ đối xử dịu dàng với cô ta như vậy.

Kể cả cô ta bị thương nhưng cậu chủ chỉ quan tâm cô ta vì công việc.

Cô ta càng nghĩ thì càng cảm thấy bản thân mình vô dụng.

Thậm chí cô ta cảm thấy mình chẳng là gì dưới con mắt của cậu chủ, giống như Lê Ngọc Mỹ.

Cô ta không cam lòng, trong lòng cô ta rất sợ hãi.

Sợ có một ngày cậu chủ biết suy nghĩ của cô ta thì sẽ bị xử lý giống như Lê Ngọc Mỹ.

hình như cô ta có một suy nghĩ rất điên rồ, ý nghĩ đó lóe lên trong đầu làm cô ta không kiểm soát được.

Cô ta nghĩ mình phải làm một chuyện gì đó để đảm bảo là cậu chủ sẽ không ghét cô ta.

Có lẽ kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê không biết những việc này.

Bọn họ đi dạo xong thì bắt đùa lên tầng làm công việc của mình.

Ngày hôm sau, sau khi Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê ăn sáng xong thì anh đi làm ngay.

Lên bây giờ trong nhà ăn chỉ còn có Hứa Thanh Khê và Mạc Ly.

Mạc Ly nghe thấy tiếng xe từ trong sàn chuyền đến, cô ta biết cậu chủ đã đi rồi, ánh mắt cô ta chuyển động nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê hơi cau mày nhìn thấy đôi mắt u ám của cô ta.

"Có việc gì à?"

Cô lạnh nhạt hỏi.

Mạc Ly đứng lên, sau đó từ trên cao nhìn xuống cô: "Hứa Thanh Tuệ, cô đừng tưởng rằng cô ở bên cạnh cậu chủ thì có thể đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi sẽ không cho cô làm chuyện đó đâu!"

Cô ta nói xong thì trực tiếp xoay người rời đi.

Hứa Thanh Khê nhìn theo bóng lưng của cô ta thì cô không hiểu ý nghĩa của cô ta.

Bao giờ cô có suy nghĩ muốn đuổi cô ta ra ngoài vậy?

Nếu không phải cô ta đã đi thì cô nhất định phải nói với cô ta, có tính ảo tưởng thì nhất định phải trị bệnh!

Nhưng mà Quân Nhật Đình không biết những chuyện này.

Sau khi anh đến công ty thì anh tiến vào trạng thái làm việc luôn, các cuộc họp diễn ra liên tục.

Sau một buổi sáng bận rộn, anh nghỉ ngơi rồi ăn trưa.

" Tổng giám đốc, Mạc Truy về rồi."

Khi anh mới ăn cơm xong thì Hà Văn Tuấn đên gõ cửa, sau đó là thân thể cao lớn của Mạc Truy xuất hiện.

Quân Nhật Đình ánh mắt anh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này.

anh vẫy tay để Hà Văn Tuấn rời đi, sau đó anh ra hiệu cho Mạc Truy đi vào.

"Cậu về từ khi nào vậy, sao không nói với tôi một câu?"

Anh đứng dậy rồi ngồi xuống đối diện với Mạc Truy.

Mạc Truy nghiêm túc nói: "Vốn dĩ em định thông báo cho anh, nhưng bây giờ bên nước ngoài rất hỗn loạn, có rất nhiều người nhìn chằm chằm em, hơn nữa em phát hiện có rất nhiều vụ buôn lậu không bị cảnh sát bắt đi vào trong nước, tôi lo lắng bọn họ sẽ theo dõi anh, nên mới âm thầm trở về, định xem tình hình nếu ở đây an toàn thì em sẽ trở về."

Quân Nhật Đình biết được cậu ta vì anh nên mới về nước, tất nhiên anh sẽ không nói nhiều về việc này nữa.

"Được rồi, tối nay cậu về nhà với tôi, đúng lúc cậu đã lâu rồi không gặp con bé Mạc Ly kia, chắc cô ta rất vui khi nhìn thấy cậu."

Mạc Truy gật đầu, sau khi cậu ta nghĩ Mạc Ly bị thương, tuy là buổi tối anh mới nhìn thấy người nhưng cậu ta không nhịn được nói mấy câu.

"Em nghe nói Mạc Ly bị thương, bây giờ cô ta có sao không?"

Quân Nhật Đình trả lời: "Không có việc gì cả, bây giờ cô ta sắp khỏi rồi."

Mạc Truy nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, chờ mong buổi tối gặp mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.