Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 488: Chương 488: Khiến cho cô hối hận




Tuyên Quân Thần nhướng mày lên, tại vì thấy trên của anh ta có chữ “Quân” sao?

“Cô có người mình thích rồi?”

“Chuyện này liên quan gì đến anh, nhớ kỹ lời nói của tôi! Vết thương lành rồi thì đi ngay cho tôi!”

Hứa Thanh Khê không vui nhìn vào anh ta.

Tuyên Quân Thần bĩu môi: “Yên tâm, chờ vết thương tôi lành, tuyệt đối sẽ không ăn vạ không đi.”

“Tốt nhất là nên như thế!”

Hứa Thanh Khê hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi vào phòng bếp bưng bát mì nước ra.

“Con nhóc thối, tôi cũng đói bụng, kiếm chút đồ ăn cho tôi.”

Tuyên Quân Thần nhìn thấy hành động của cô, không khách sáo mà sai khiến.

Hứa Thanh Khê không ngẩng đầu phản bác: “Tôi cũng không phải người hầu của anh, muốn ăn gì thì tự nghĩ cách đi!”

“Ai, con nhóc con cô, nếu tôi có cách thì còn cần ở lại chỗ của cô sao?”

Tuyên Quân Thần gào to, đồng thời bắt đầu hoài nghi bản thân.

Chẳng lẽ sức quyến rũ của anh ta giảm xuống, tại sao cái con nhóc này từ khi nhìn thấy anh ta thì đã không có sắc mặt tốt rồi?

Hứa Thanh Khê nghiêng đầu liếc nhìn anh ta một cái, thấy sắc mặt anh ta tái nhợt, cả người vô lực tựa vào ghế sa lon, trông có vẻ thật sự không có cách nào.

“Muốn tôi làm cho anh ăn, cũng không phải không được, đưa tiền mua đi, à, đúng rồi, anh phải ở lại nơi này, cũng phải giao tiền thuê nhà.”

Ngày hôm qua lúc xử lý người đàn ông này, cô đã phát hiện thân phận của anh ta cũng không đơn giản, vải dệt mặc trên người là loại giá trị xa xỉ.

Dù sao không phải là kẻ thiếu tiền.

Trên thực tế cũng thật sự là vậy.

“Được, cô muốn bao nhiêu?”

Tuyên Quân Thần khẽ nâng cằm, chờ Hứa Thanh Khê cho ra con số.

Anh ta cảm thấy vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết cũng không gọi là vấn đề.

Hứa Thanh Khê nhướng mày: “Một ngày ba triệu rưỡi mới đủ.”

Tuyên Quân Thần nheo mắt, đánh giá bốn phía, ghét bỏ nói: “Có cái căn phòng rách nát của cô mà cũng đáng một ngày ba triệu rưỡi sao?”

Hứa Thanh Khê liếc mắt, đương nhiên không đáng giá, nhưng cô cố ý nâng giá, ép đem người này tời đi.

Cô biết người giàu có bình thường, cũng sẽ không cất tiền mặt ở trên người.

“Chính là một ngày ba triệu rưỡi, nếu anh không có tiền, hoặc là không vui, cánh cửa nằm ngay ở đó, đi thong thả không tiễn.”

Dứt lời, Hứa Thanh Khê như lại nghĩ tới cái gì, khóe miệng hơi nhệch lên: “Đúng rồi, tôi kết sổ không được quá lâu, một ngày tính một lần.”

Tuyên Quân Thần bị nghẹn đến nói không ra lời, cũng đoán được dụng ý của Hứa Thanh Khê.

Anh ta thay đổi biểu cảm bực mình, nhếch miệng cười: “Yên tâm, chút tiền ấy tôi còn không để vào mắt.”

Lúc đang nói, không biết anh ta lấy ra một sấp tiền từ đâu, để ngay trên bàn trà: “Số tiền này đủ cho tôi ở chỗ này của cô thêm nửa năm, mau chóng nấu cơm cho tôi đi!”

Hứa Thanh Khê sửng sốt, sau khi hoàn hồn thì dùng ánh nhìn nhìn quái nhân liếc Tuyên Quân Thần.

Trách không được tối hôm qua khi cô thay quần áo cho người đàn ông này, cảm thấy quần áo của anh ta nặng đến mức không bình thường, thì ra là bởi vì mang theo nhiều tiền mặt như vậy.

“Chờ!”

Cô nghiến răng nghiến lợi, xoay người đi vào phòng bếp.

Tuyên Quân Thần nhướng nhướng mày, sau đó quan sát bốn phía.

Có thể nói, phòng này còn nhỏ hơn WC của nhà anh ta, nhưng mang đến cho người ta một loại cảm giác ấm áp.

Nội thất bốn phía có thể nhìn ra được là được người ta tỉ mỉ chọn lựa để sắp xếp.

Bức màn màu lam nhạt phiêu động theo gió, trên cửa sổ có trồng một chậu lan điếu.

Mặc dù ngoài cửa sổ có chút ồn ào, cũng là chuyện vặt quê nhà chung quanh, cũng không làm người ta phản cảm, ngược lại tăng thêm vài phần ấm áp bình thường.

Mấy phút sau, Hứa Thanh Khê bưng bát mì lại từ phòng bếp đi ra.

“Ăn cơm!”

“Rầm!” một tiếng, bát mì được để lên trước mặt Tuyên Quân Thần.

Nước lèo bún trắng, mặt trên còn có một cái trứng cút, rắc một ít hành thái, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, nhìn thôi là khiến người ta muốn ăn rồi.

Nhưng Tuyên Quân Thần chỉ nhìn thoáng qua, lập tức ghét bỏ nhìn về phía Hứa Thanh Khê: “Tôi nói này, một ngày cô thu của tôi ba triệu rưỡi lận, vậy mà cho tôi ăn loại đồ ăn không dinh dưỡng này sao?”

“Không thích ăn thì nhịn.”

Hứa Thanh Khê cũng không chiều anh ta, bỏ lại những lời này rồi bưng bát mì thuộc về mình lên ăn.

Tuyên Quân Thần thấy cô ăn ngon lành, bụng vốn đói cảm giác càng đói hơn.

“Thứ gian thương!”

Anh ta thử nhe răng, cuối cùng vẫn bưng bát lên.

Đừng nói, mì này thật sự cũng không tồi.

Anh ta quét nhìn Hứa Thanh Khê, thong thả ung dung mà ăn.

Hứa Thanh Khê thấy anh ta ăn thật tao nhã, đôi mắt cô sâu thẳm.

Tuyên Quân Thần làm như không nhận thấy được, bỗng nhiên báo ra một chuỗi tên món ăn: “Con nhóc con, giữa trưa tôi muốn ăn gà quý phi, nấm trắng hầm, cá phi lê, giá xào, chân vịt ngâm...”

Ánh mắt của Hứa Thanh Khê lập tức tập trung, thật sự xem cô như người hầu gái sao?

“Không biết làm.”

Tuyên Quân Thần vốn đang cố ý kiếm chuyện, muốn đáp trả lại mấy chuyện vừa rồi.

“Nhưng cô đã thu tiền của tôi!”

Anh ta nhướng mày nhìn Hứa Thanh Khê, mang dáng vẻ như mình là ông chủ, cô phải nghe theo anh ta.

Hứa Thanh Khê ha hả một tiếng: “Đúng lúc tôi cũng không thích hầu hạ, tiền này tôi trả cho anh, anh đi khỏi nhà tôi được không?”

Tuyên Quân Thần bị làm nghẹn họng không cách nào phản bác, tức giận đến ứa gan: “Con nhóc con, có bản lĩnh đừng dùng lời này để uy hiếp tôi.”

“Tôi không có bản lĩnh.”

Hứa Thanh Khê cũng không buồn nâng mí mắt lên một cái, cô nói xong, cũng ăn xong, đứng lên thu dọn, đồng thời cũng lấy đi bát mì Tuyên Quân Thần chưa ăn xong.

“Này, con nhóc con, cô làm gì vậy?”

Tuyên Quân Thần muốn bảo vệ thức ăn đã muốn muộn mất rồi.

Hứa Thanh Khê liếc mắt, đương nhiên không đáng giá, nhưng cô cố ý nâng giá, ép đem người này tời đi.

Cô biết người giàu có bình thường, cũng sẽ không cất tiền mặt ở trên người.

“Chính là một ngày ba triệu rưỡi, nếu anh không có tiền, hoặc là không vui, cánh cửa nằm ngay ở đó, đi thong thả không tiễn.”

Dứt lời, Hứa Thanh Khê như lại nghĩ tới cái gì, khóe miệng hơi nhệch lên: “Đúng rồi, tôi kết sổ không được quá lâu, một ngày tính một lần.”

Tuyên Quân Thần bị nghẹn đến nói không ra lời, cũng đoán được dụng ý của Hứa Thanh Khê.

Anh ta thay đổi biểu cảm bực mình, nhếch miệng cười: “Yên tâm, chút tiền ấy tôi còn không để vào mắt.”

Lúc đang nói, không biết anh ta lấy ra một sấp tiền từ đâu, để ngay trên bàn trà: “Số tiền này đủ cho tôi ở chỗ này của cô thêm nửa năm, mau chóng nấu cơm cho tôi đi!”

Hứa Thanh Khê sửng sốt, sau khi hoàn hồn thì dùng ánh nhìn nhìn quái nhân liếc Tuyên Quân Thần.

Trách không được tối hôm qua khi cô thay quần áo cho người đàn ông này, cảm thấy quần áo của anh ta nặng đến mức không bình thường, thì ra là bởi vì mang theo nhiều tiền mặt như vậy.

“Chờ!”

Cô nghiến răng nghiến lợi, xoay người đi vào phòng bếp.

Tuyên Quân Thần nhướng nhướng mày, sau đó quan sát bốn phía.

Có thể nói, phòng này còn nhỏ hơn WC của nhà anh ta, nhưng mang đến cho người ta một loại cảm giác ấm áp.

Nội thất bốn phía có thể nhìn ra được là được người ta tỉ mỉ chọn lựa để sắp xếp.

Bức màn màu lam nhạt phiêu động theo gió, trên cửa sổ có trồng một chậu lan điếu.

Mặc dù ngoài cửa sổ có chút ồn ào, cũng là chuyện vặt quê nhà chung quanh, cũng không làm người ta phản cảm, ngược lại tăng thêm vài phần ấm áp bình thường.

Mấy phút sau, Hứa Thanh Khê bưng bát mì lại từ phòng bếp đi ra.

“Ăn cơm!”

“Rầm!” một tiếng, bát mì được để lên trước mặt Tuyên Quân Thần.

Nước lèo bún trắng, mặt trên còn có một cái trứng cút, rắc một ít hành thái, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, nhìn thôi là khiến người ta muốn ăn rồi.

Nhưng Tuyên Quân Thần chỉ nhìn thoáng qua, lập tức ghét bỏ nhìn về phía Hứa Thanh Khê: “Tôi nói này, một ngày cô thu của tôi ba triệu rưỡi lận, vậy mà cho tôi ăn loại đồ ăn không dinh dưỡng này sao?”

“Không thích ăn thì nhịn.”

Hứa Thanh Khê cũng không chiều anh ta, bỏ lại những lời này rồi bưng bát mì thuộc về mình lên ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.