Quân Nhật Đình nhìn thấy bộ dáng Hứa Thanh Khê nhu thuận như vậy, trong lòng anh lại dâng lên chút áy náy.
Anh nắm tay Hứa Thanh Khê ngồi xuống bàn ăn rồi ngoắc tay để quản gia đem bữa ăn lên, anh mở miệng an ủi: "Em đừng có áp lực về chuyện con cái, cứ thuận theo tự nhiên là được."
Hứa Thanh Khê mím môi gật đầu không nói như cũ.
Quân Nhật Đình cũng không thèm để ý, dù sao anh đã bảo quản gia ngừng đưa canh bổ bên nhà chính.
Nghĩ vậy, anh nắm chặt tay Hứa Thanh Khê cười nói: "Trong khoảng thời gian này xảy ra không ít chuyện, em lại bị thương, lần này phải điều dưỡng cho tốt. Tin tưởng tương lai không lâu nhất định sẽ có, không thì anh sẽ phải tiếp thêm sức mạnh."
Lời nói đến cuối cùng, anh nhìn Hứa Thanh Khê đầy ý tứ sâu xa.
Tất nhiên Hứa Thanh Khê hiểu ý trong lời anh nói, trên mặt cô hiện lên một chút mất tự nhiên, gương mặt cũng đỏ lên.
"Giữa ban ngày còn trêu đùa lưu manh, anh thật không biết xấu hổ."
Cô oán trách trừng mắt nhìn Quân Nhật Đình, mặc dù trên mặt thả lỏng nhưng trong lòng lại khó chịu.
Không ai rõ ràng hơn cô, cô không thể nào mang thai.
Cô còn uống thuốc tránh thai bà Kim Hồng đưa tới.
Những chuyện này Quân Nhật Đình không biết, anh nhìn thấy nụ cười trên mặt Hứa Thanh Khê, u ám trong lòng mới giảm bớt.
Sau đó hai người ăn cơm.
Sau khi ăn xong, đầu tiên là Quân Nhật Đình đưa Hứa Thanh Khê đến công ty, cuối cùng anh mới thay đổi phương hướng đến Tập đoàn Quân Thị.
Hôm nay Hứa Thanh Khê đi công ty là vì lấy mẫu bản thiết kế.
Sau khi cô chọn xong vải vóc thì vẫn đang bận làm việc, ngay cả cơm trưa cũng bỏ qua.
Nếu không phải Quân Nhật Đình gọi điện thoại tới, đoán chừng cô còn đang bận.
"Nhật Đình, sao thế?" Hứa Thanh Khê nhận điện thoại với vẻ mặt hớn hở.
"Em ăn cơm chưa?"
Trong điện thoại vang lên giọng nói ôn hòa của Quân Nhật Đình.
Hứa Thanh Khê lại không nhịn được le lưỡi, cô sợ bị Quân Nhật Đình nhắc mãi, cô mới nói dối: "Ăn rồi."
Quân Nhật Đình cũng không biết cô đang nói dối, nghe vậy mới nhướng lông mày lên nói chuyện chính: "Ăn là tốt rồi, anh phải đi công tác tạm thời, trong vòng khoảng một tuần. Trong khoảng thời gian anh không ở nhà em phải chăm sóc mình thật tốt, anh sẽ bảo Mạc Ly bảo vệ em."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, nụ cười trên mặt cô cứng lại.
"Đi công tác à... Em biết rồi, em sẽ chăm sóc tốt cho mình. Anh cũng phải chú ý thân thể, ăn cơm thật ngon."
Mặc dù cô thất vọng, nhưng vẫn giữ vững tinh thần căn dặn tỉ mỉ.
Hai người nói chuyện điện thoại, an ủi nhau trong chốc lát thì bên kia của Quân Nhật Đình có chuyện bận rộn đành phải cúp điện thoại.
Hứa Thanh Khê cầm điện thoại di động, cô nghĩ đến một tuần tiếp theo không nhìn thấy Quân Nhật Đình thì đột nhiên cảm thấy làm gì cũng không thú vị.
Cô liếc nhìn bản mẫu bên cạnh còn chưa hoàn thành đã thở dài một hơi, cuối cùng vẫn miễn cưỡng lên tinh thần tiếp tục làm việc.
Một khi bận rộn là bận đến chạng vạng tan tầm.
Cô thu dọn xong rời khỏi công ty là đã thấy Mạc Ly đứng ở đầu đường.
Bởi vì trước đó Quân Nhật Đình có nói qua ở trong điện thoại, bởi vậy đối với việc Mạc Ly tới đưa đón mình, cô cũng không cảm thấy khó chịu.
Nhưng cô không khó chịu, không có nghĩa là Mạc Ly không khó chịu.
Mạc Ly nhìn thấy Hứa Thanh Khê đến gần, khuôn mặt của cô ta u ám lên xe.
Hứa Thanh Khê thấy thế nhíu mày lại, mặc dù cô không thoải mái nhưng vẫn lên xe.
Cô định nói nếu Mạc Ly không muốn đón cô thì không cần đến, ai ngờ lời nói chưa ra khỏi miệng, điện thoại trên người lại vang lên.
Khi cô lấy điện thoại di động ra đã nhìn thấy hiển thị trên màn hình, cô mấp máy môi, vẫn ấn nhận nghe điện thoại.
"Ông có chuyện gì không?"
Giọng nói lạnh lùng từ trong miệng cô nói ra, Mạc Ly ở đằng trước nghe thấy hơi ngạc nhiên.
Cô ta yên lặng nhìn xuyên qua kiếng chiếu hậu quan sát Hứa Thanh Khê, cô ta muốn biết người gọi điện thoại là ai.
Hứa Thanh Khê cũng không chú ý tới ánh mắt của cô ta, trong lòng cô chỉ nghĩ đến việc trả lời Hứa Hải Minh.
Đúng vậy, điện thoại là Hứa Hải Minh gọi tới muốn Hứa Thanh Khê trở về một chuyến.
"Có chuyện gì không thể nói trong điện thoại sao?"
Hứa Thanh Khê cũng không muốn trở về, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, mỗi khi cô trở về đều không có chuyện gì tốt.
Đương nhiên nguyên nhân cô chống lại là sợ Hứa Hải Minh nói với cô kết thúc hợp tác.
Đáng tiếc lo lắng của cô, Hứa Hải Minh không biết.
Nghe thấy Hứa Thanh Khê từ chối, Hứa Hải Minh rất không kiên nhẫn, ông ta trầm giọng nói: "Tao bảo mày về thì mày cứ về, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Hay là nói, mày không muốn biết tình huống của mẹ mày sao?"
Hứa Thanh Khê mím môi, tất nhiên cô muốn biết tình huống của mẹ mình.
Trong khoảng thời gian này Hứa Hải Minh đều không tìm cô, mặc dù cô mừng rỡ nhẹ nhõm, nhưng lo lắng trong lòng cũng không ít.
"Tôi đã biết, bây giờ tôi sẽ đến ngay."
Cuối cùng cô vẫn đồng ý.
Cô cúp máy điện thoại, trong mắt đầy lo lắng.
Cũng không biết người đàn ông này bảo cô về là có chuyện gì.
Trong lòng cô đang lo lắng, cô cũng không quên bảo Mạc Ly thay đổi phương hướng đi.
Mạc Ly nghe nói về nhà họ Hứa thì khóe miệng hơi nhếch, nhưng cô ta càng nghi ngờ nhiều hơn.
Mặc dù cô ta mới về trong một thời gian ngắn, nhưng chuyện có liên quan đến cậu cả thì cô ta vẫn biết rất rõ ràng.
Nghe bên ngoài đồn đại tình cảm giữa Hứa Thanh Tuệ và bố rất tốt, nhưng giọng điệu mới rồi hai người gọi điện thoại, nghe thấy là đã khó chịu rồi.
Cô ta nghĩ đến đây, đôi mắt lấp lóe, khóe môi nhếch lên một nụ cười không rõ.
Sau mười mấy phút, hai người đến nhà họ Hứa.
Hứa Hải Minh biết Hứa Thanh Khê được người nhà họ Quân đưa về, vì để thể hiện tình cảm bố con của hai người rất tốt nên ông ta cố ý đứng đón ở cửa ra vào.
"Thanh Tuệ về rồi đấy à."
Ông ta nhìn thấy Hứa Thanh Khê xuống xe, thân thiện tiến lên nghênh đón.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy Hứa Hải Minh nhiệt tình như vậy còn có chút không thích ứng, nhưng rất nhanh cô đã hoàn hồn biết được ông ta muốn diễn kịch, cô không lạnh không nhạt gật đầu: "Bố."
Hứa Hải Minh nhíu mày, hiển nhiên ông ta không vừa lòng với thái độ của Hứa Thanh Khê.
Nhưng ông ta nhìn thấy Mạc Ly xuống xe, sự không vừa lòng này đã bị ông ta đè xuống, ông ta dẫn Hứa Thanh Khê vào biệt thự.
"Khó khi con mới về, bố đã để phòng bếp làm món con thích ăn, lát nữa uống với bố hai ly nhé."
Hứa Thanh Khê không nói, bởi vì cô biết Hứa Hải Minh không cần đáp lại.
Ông ta nói những lời này chỉ để cho Mạc Ly lái xe chở mình đến nghe.
Trên thực tế cũng thật sự là như vậy.
Mạc Ly nhìn hai người đi xa, cô ta vô thức muốn đi theo lại bị quản gia cản đường.
"Thật ngại quá, ông chủ muốn nói một số chuyện nhà với cô chủ, không tiện người ngoài ở lại. Chúng tôi đã chuẩn bị đồ ăn ở phòng ăn rồi, mời cô đến đó.”
Mạc Ly nhíu mày, mắt nhìn quản gia trước mặt rồi lại quét mắt nhìn Hứa Thanh Khê đã đi xa, cuối cùng đồng ý.
Dù sao người đang ở nhà họ Hứa, hẳn sẽ không xảy ra chuyện.
Hứa Thanh Khê đi theo Hứa Hải Minh bước vào phòng khách, Hứa Hải Minh lập tức kéo dài khoảng cách với cô, ông ta trực tiếp vứt bỏ cô rồi bước vào phòng ăn.
Hứa Thanh Khê cũng không để ý, cô đi theo sau lưng lạnh giọng tra hỏi: "Ông kêu tôi trở về là muốn làm gì?"
Hứa Hải Minh nghe vậy, bước chân hơi ngừng lại nhưng không dừng lại hẳn: "Cơm nước xong xuôi hãn nói."
Hứa Thanh Khê nhíu mày, chẳng biết tại sao nhưng trong lòng có chút không yên.
Cô nhìn thấy bóng lưng của Hứa Hải Minh sắp biến mất, cuối cùng vẫn cắn răng đi theo.
Lúc này trên bàn cơm đã bày đầy đủ món ăn, nhưng làm Hứa Thanh Khê ngạc nhiên là những món ăn này là món cô thích, mà không phải là món Hứa Thanh Tuệ thích.
Cô ngạc nhiên, trong lòng cô lại càng không yên ổn hơn.