Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 165: Chương 165: Không dám ngủ một mình




Quân Nhật Đình nghe vậy, đôi mắt bình tĩnh đánh giá cô, sau đó thấy trên mặt cô thật sự không có chút miễn cưỡng nào, mới thu tầm mắt lại.

“Cô không ý kiến gì là được, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, cô lên tầng rửa mặt rồi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Hứa Thanh Khê gật đầu, theo bản năng dò hỏi: “Vậy anh thì sao?”

“Tôi vẫn còn công việc cần xử lý.”

Quân Nhật Đình không muốn trả lời nhiều.

Hứa Thanh Khê nghe xong, trong mắt hiện lên chút mất mát.

“Ừm, vậy à…. Thế tôi lên trước nhé.”

Cô nhẹ nhàng nói, nhưng lại không hề di chuyển bước chân của mình.

Quân Nhật Đình hơi nhíu mày, rất tự nhiên có thể nhìn thấy được sự thất vọng trong mắt cô, cười như không cười tiến lên.

“Sao vậy, không dám ngủ một mình à?”

Hứa Thanh Khê bị sự thân mật đột ngột của anh dọa sợ, theo bản năng lùi về sau một bước.

Nhưng thân hình cường tráng của Quân Nhật Đình vẫn như cũ khiến cô cảm thấy có chút áp lực, đặc biệt là mùi hương nam tính quấn quanh chóp mũi kia, càng khiến cô hoảng hốt không thôi.

“Ai không dám chứ.”

Cô bực bội và xấu hổ phản bác lại, duỗi tay muốn đẩy người đàn ông trước mặt ra.

Nhưng tay vừa vươn ra, đã bị Quân Nhật Đình nắm chặt lấy, sau đó dùng sức một chút, cả người cô đều ngã về phía Quân Nhật Đình.

Chỉ một thoáng trôi qua, bên eo cô đã có thêm một cánh tay cường tráng.

“Thật vậy không? Sao tôi lại cảm thấy cô đang nghĩ một đằng nói một nẻo nhỉ?”

Giọng nói trầm thấp của Quân Nhật Đình vang lên bên tai cô.

Mà câu nói tràn ngập tình tứ này, càng khiến Hứa Thanh Khê không nhịn được mà hơi run lên.

Trong lúc nhất thời, trong đầu cô hiện lên vài hình ảnh nào đó không thể nói thành lời, cả người bắt đầu nhũn ra, dựa vào Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình cảm nhận được sự biến hóa từ cơ thể của cô, đang nhìn vào ánh mắt quyến rũ mê người của cô, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, dường như có thứ gì đó bị đánh thức.

Sau đó anh cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi đỏ mê người kia.

Hương thơm chỉ thuộc về riêng Hứa Thanh Khê thoáng chốc tràn ngập khoang miệng anh, khiến hàng phòng thủ cuối cùng của anh sụp đổ, chỉ muốn chiếm lấy nhiều hơn nữa.

Hứa Thanh Khê càng không có chút sức lực nào để phản kháng, để anh tùy ý mân mê.

Hai người họ ôm hôn, cho đến khi chút hơi thở cuối cùng hết mới tách nhau ra.

Lúc này trong mắt hai người họ đều tràn ngập tình dục.

Quân Nhật Đình thay đổi ý định ban đầu, ôm ngang người cô theo kiểu bế công chúa đi lên phòng ngủ trên tầng.

Mọi thứ diễn ra tự nhiên như nước chảy thành sông.

Hứa Thanh Khê giống như chiếc thuyền nhỏ ở trong biển rộng, xuôi theo dòng nước.

Cô nghe tiếng thở trầm thấp bên tai, ý thức nguyên bản vẫn đang mê luyến dần dần rõ ràng hơn.

Hơi thở trầm thấp kia, mỗi một lần vang lên, đều khiến lòng cô gợn sóng không dừng lại được.

Cảm giác này giống như đang để lại dấu vết trong lòng cô, khiến cô bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

Bởi vì cô phát hiện dạo gần đây, cô càng ngày càng nhập tâm vào vai diễn Hứa Thanh Tuệ, nhưng… Tóm đi tóm lại, cô vẫn phải rời khỏi đây!

Nghĩ vậy, cô không nhịn được mà tính toán thời gian một chút, thời gian chỉ còn không đến 10 tháng nữa.

Cô biết, chỉ cần thời gian vừa đến, cô bắt buộc phải rời đi, rời khỏi người đàn ông này.

Chỉ một thoáng, tim cô giống như bị kim đâm vào vậy, chỉ thở thôi cũng thấy vô cùng khó chịu.

Cố tình đúng lúc này, Quân Nhật Đình nhận thấy được người bên dưới có chút không tập trung, không dừng lại động tác đang làm, dò hỏi: “Sao vậy?”

Hứa Thanh Khê hoàn hồn, cô nhìn chàng trai đẹp đẽ gần trong gang tấc trước mặt này, đáy mắt có chút cảm xúc không thể miêu tả được.

Quân Nhật Đình đương nhiên đã nhận ra, đang muốn hỏi thêm lần nữa, lại thấy Hứa Thanh Khê đột nhiên chủ động hơn.

Cô đột ngột kéo Quân Nhật Đình xuống, vụng về học theo anh mà hôn vào cánh môi đến đôi môi anh.

Kỹ thuật hôn ngây ngô của cô, thêm việc Hứa Thanh Khê hiếm khi chủ động như vậy, khiến Quân Nhật Đình ngây ra, để mặc Hứa Thanh Khê đốt lửa trên người anh.

Chờ đến khi anh có phản ứng, anh đã không muốn so đo với chuyện ngoài ý muốn vừa rồi nữa, chỉ muốn yêu thương người phụ nữ dưới thân giống như yêu tinh này một cách tàn nhẫn.

Một đêm tình cảm mãnh liệt, cuối cùng đã kết thúc như nào, Hứa Thanh Khê đều không có ấn tượng gì.

Ngày hôm sau, khi Hứa Thanh Khê tỉnh lại, cảm thấy cả người nhức mỏi, giống như bị xe nghiền nát vậy.

Cô biết đang là di chứng của việc túng dục quá độ, đơn giản là hôm nay cô không cần đến công ty, cô lập tức ngủ nướng trên giường thêm một lát nữa.

Chỉ là khi nghĩ tới một màn điên cuồng tối hôm qua, tim đã không thể khống chế được mà đập nhanh hơn, càng khiến cô rung động không thôi.

Nhưng chút vui vẻ này không duy trì được bao lâu, cô đã nghĩ tới hiện thực, trong lúc nhất thời, chút tâm tình tốt đẹp nào cũng đều không còn nữa.

Cô nuốt sự chua xót trong miệng xuống, cố gắng tự thôi miên bản thân.

Hứa Thanh Khê, đừng nghĩ nhiều vậy làm gì, đây chỉ là một cuộc giao dịch thôi!

Hãy nghĩ tới người mẹ đang cần mày tới cứu mạng đi.

Cũng không biết do cô tự thôi miên có hiệu quả hay không, tâm tình hoảng loạn của cô đã dần khôi phục trở lại.

Mà cô cũng không muốn để mình suy nghĩ miên man thêm nữa, trực tiếp rời khỏi giường, đi rửa mặt.

Ngay khi cô rửa mặt xong xuống tầng ăn cơm, Mỹ Hà đã bước tới.

“Mợ cả, bên nhà chính vừa cho người tới đây, muốn mời cô qua đó một chuyến.”

Hứa Thanh Khê gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Nhưng cô lại không có chút động tĩnh nào, vẫn không nhanh không chậm ăn cơm như cũ.

Bởi vì lúc này mà tìm cô, cô không cần suy nghĩ cũng biết, trừ bà Kim Hồng ra thì không còn ai khác.

Mà người này từ trước tới nay tìm cô cũng không có chuyện gì tốt đẹp.

Cô đơn giản vẫn nên ăn no rồi hẵng qua đó.

Cứ như vậy, cô chậm rãi ăn cơm xong, lúc này mới mang vẻ lười biếng đi tới nhà chính.

Nhà chính, bà Kim Hồng nhìn Hứa Thanh Khê khoan thai tới muộn, không hề ngoài ý muốn mà đã tức giận.

“Hứa Thanh Tuệ cô thật đúng là một người có ý thức tốt, vậy mà dám để tôi đợi cô lâu như vậy, có phải cô cho rằng cô có Nhật Đình chống lưng giúp, thì cô dám không để tôi vào mắt hay không?”

Bà ta lạnh giọng quát lớn, Hứa Thanh Khê ngoài cười trong không cười đáp lại: “Lời này mẹ nói có chút không đúng rồi, con đâu cố ý để mẹ đợi chờ đâu, chỉ là mẹ gọi con đến đây đúng lúc con đang ăn cơm, nếu con trực tiếp tới đây, lỡ đâu mà đói lả đến ngất xỉu, đến lúc đó ảnh hưởng tới việc mang thai, cũng không phải là chuyện tốt mà.”

Bà Kim Hồng nghẹn họng, không ngờ Hứa Thanh Khê lại dùng chuyện đó đối đáp lại với bà ta.

Bà ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hứa Thanh Khê, trong lúc nhất thời cũng không tìm được lời nào phản bác lại, cuối cùng hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Được rồi, chuyện này tôi không so đo với cô nữa.”

Hứa Thanh Khê nghe vậy, lạnh lùng nhếch môi: “Vậy cảm ơn sự rộng lượng của mẹ rồi, không biết hôm nay mẹ gọi con tới đây là vì chuyện gì?”

Bà Kim Hồng nghe tới lời này, mới nhớ tới chuyện chính của bà ta, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Tôi đã liên hệ xong với Bác sĩ, nếu cô không bận việc gì thì bây giờ tới bệnh viện kiểm tra cùng tôi đi.”

Hứa Thanh Khê có chút kinh ngạc.

Cô vốn tưởng rằng chuyện kiểm tra này phải đợi hai ngày, không ngờ chỉ qua một đêm, người phụ nữ này đã sắp xếp xong xuôi.

Trong lúc nhất thời, cô chần chừ nhìn về phía bà Kim Hồng, cũng không biết rốt cuộc trong lòng người phụ nữ này đang có những toan tính gì.

Nhưng sớm muộn gì cô cũng phải đi chuyến này, cô cũng không định từ chối, lập tức gật đầu nói: “Được ạ.”

Hai người vào bệnh viện, sau khi bà Kim Hồng báo tên xong, đã có Y tá đưa hai người họ tới văn phòng của Chủ nhiệm Phụ khoa.

“Bác sĩ Lê, bệnh nhân tới rồi ạ.”

Y tá gõ cửa để hai người họ vào phòng, sau đó rời đi.

Bên trong văn phòng, một người phụ nữ tầm 40 tuổi đang dùng đôi mắt sáng lập lòe đánh giá Hứa Thanh Khê, bà mặc áo blouse trắng, trông có vẻ hòa ái.

“Đây là người bà nói muốn đưa tới kiểm tra?”

Bà ta chủ động tiếp đón bà Kim Hồng, bà Kim Hồng gật đầu.

“Làm phiền bà, giúp tôi làm kiểm tra cho con bé một chút.”

Bà ta nói xong, quay đầu giới thiệu với Hứa Thanh Khê: “Đây là người bạn am hiểu phụ khoa tôi từng nói với cô, cô đi kiểm tra cùng bà ấy đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.