Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 412: Chương 412: Không gượng dậy nổi




Lê Mỹ Ngọc dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh ta một cái.

“Không được, tạm thời tôi không muốn ăn.”

Cô ta nói xong, phát hiện sắc mặt của Thẩm Dự Khanh không tốt lắm, nếu là trước kia cô ta sẽ không quan tâm.

Nhưng hiện tại, cô ta không thể làm ngơ.

Bây giờ nhà họ Lê khó khăn, nếu bây giờ ầm ĩ làm xấu mặt nhà họ Thẩm, Lê Thị lại càng không dễ chịu.

“Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, mọi người đều không có nghỉ ngơi tốt. Anh nghỉ ngơi sớm một chút, về chuyện ăn cơm khi nào có thời gian lại ăn, tôi lo lắng nhà họ Quân bên kia còn có hành động khác, chúng ta phải nhanh chóng xử lý vấn đề hiện tại.”

Mặc dù cô ta nói rất thuyết phục, nhưng Thẩm Dự Khanh nghe qua, chỉ có một ý, là vì từ chối anh ta.

Anh ta nhìn chằm chằm Lê Mỹ Ngọc vài giây, cười nói: “Được rồi, vậy em về nghỉ ngơi sớm một chút.”

Dường như Lê Mỹ Ngọc không nhìn thấy sự u ám trong mắt anh ta, gật đầu xoay người rời đi.

Thẩm Dự Khanh nhìn bóng lưng cô ta biến mất, trong đôi mắt đen đầy lạnh lùng.

Không ai biết anh ta đang nghĩ gì, chỉ thấy anh ta đứng đó một lúc lâu sau, cũng dẫn theo người rời đi.

Hôm sau, Lê Thị và nhà họ Thẩm bắt đầu dựa theo kế hoạch của bọn họ mà làm việc.

Bởi vì trước đó bọn họ quá phách lối, sau khi gặp chuyện không may, truyền thông muốn tiếp tục giành được sự chú ý của cư dân mạng nên đối với phát triển của hai nhà cũng vô cùng coi trọng.

Vì vậy, khi biết được công ty của hai nhà bán đi không ít hạng mục nhỏ, lại trắng trợn đưa tin.

“Nhà họ Lê và nhà họ Thẩm vướng vào tình trạng hỗn loạn tài chính.”

“Sau vụ lừa đảo động trời, hai dòng họ lớn rơi vào khủng hoảng tài chính.”

“Trời ạ, nhà họ Lê và nhà họ Thẩm sẽ không ngã một cái rồi hết gượng dậy nổi chứ?”

“Ai biết được, dù sao, tôi cảm thấy đây cũng là bọn họ tự làm tự chịu.”

“Lầu trên bị ngu hả, ai tự làm tự chịu, tất cả đều do Tập đoàn Quân Thị làm hại.”

Nhìn bình luận này là biết đây chính là người hâm mộ của Lê Ngọc Mỹ.

Cư dân mạng có lý trí một chút, dưới tình huống không ai dẫn dắt, vẫn có thể nhận ra toàn bộ mọi chuyện đúng sai từ đầu đến cuối.

Dù sao ngay từ đầu là Tập đoàn Lê Thị phản bội nhà họ Quân trước, khắp nơi nhắm vào nhà họ Quân.

“Tôi thấy bạn lầu trên này mới là fan não tàn, từ đầu đến cuối, Tập đoạn Quân Thị chưa từng chủ động chỉ trích ai.”

“Đúng vậy, muốn tôi lấy tin tức trước đó ra cho bạn xem hay không.”

Có một người qua đường chính nghĩa thứ nhất, sẽ có người thứ hai, thứ ba và vô số người khác đứng sau.

Cho dù người hâm mộ của Lê Ngọc Mỹ rất nhiều, cũng không chiếm được tiện nghi trong tay của cư dân mạng đi tìm kiếm sự thật này.

Trong thời gian này Hứa Thanh Khê luôn chú ý nhà họ Quân.

Nhìn thấy có người bênh vực Quân Nhật Đình, cô vui hơn so với bất cứ ai.

Quân Nhật Đình ngồi đối diện cô, tự nhiên nhận ra cảm xúc của cô biến hóa, tò mò dò hỏi: “Nhìn thấy cái gì, tâm trạng tốt như vậy?”

Hứa Thanh Khê cũng không che giấu, giống như dâng vật quý giá đi đến bên cạnh anh, cho anh xem diễn đàn trên điện thoại di động.

“Những cư dân mạng này cuối cùng cũng biết nhìn xa trông rộng một lần rồi.”

Quân Nhật Đình liếc nhìn trang web, lại nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cô, trong lòng cảm thấy mềm nhũn.

Bởi vì anh nổi lên, Hứa Thanh Khê vui vẻ, bởi vì cư dân mạng đều nói chuyện thay cho anh.

Anh khẽ cười một tiếng, giơ tay lên, ôm Hứa Thanh Khê ngồi trên đùi.

“Em để ý chuyện này?”

Hứa Thanh Khê sửng sốt một chút, khi định thần lại, mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn thoải mái thừa nhận.

“Để ý.”

Cô nói xong, nhìn đôi mắt đen của Quân Nhật Đình, tim đập loạn nhịp.

Có điều cô không có sợ sệt quay đầu qua một bên, mà là ra vẻ bình tĩnh nói từng chữ: “Lúc trước anh đã nói, chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì cũng nên cùng nhau đối mặt.”

Quân Nhật Đình nghe vậy, dịu dàng trong mắt từ từ trở nên sâu thêm.

“Thật tốt.”

Tay anh ôm Hứa Thanh Khê càng chặt, đụng cằm lên cổ của Hứa Thanh Khê.

Hai người trong phòng bếp vuốt ve an ủi một lát, Quân Nhật Đình có chuyện ở công ty không thể không rời đi.

Hứa Thanh Khê nhìn anh đi rồi, đang định xoay người về phòng, kết quả nhìn thấy Mạc Ly đứng trên lầu dùng ánh mắt ghen ghét nhìn mình.

Cô khẽ nhíu mày, định bỏ qua rời đi, sau lưng lại truyền đến tiếng mắng của Mạc Ly.

“Đồ hồ ly tinh, không biết xấu hổ.”

Hứa Thanh Khê ngay lập tức sa sầm mặt lại.

Lúc trước cô đối với thái độ ác liệt của Mạc Ly vẫn luôn mặc kệ, không phải cô không có cách nào khác, mà do Quân Nhật Đình coi trọng cô ấy, không muốn Quân Nhật Đình khó xử, nhưng hiện tại người phụ nữ này càng ngày càng lên mặt, khiến cô không thẻ nhịn được nữa.

“Tôi không biết, ở trong nhà của mình cùng chồng của mình vuốt ve an ủi, làm sao lại thành hồ ly tinh không biết xấu hổ?”

Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Ly, sự lạnh lẽo trong mắt cô làm cho Mạc Ly kinh hãi.

Bởi vì cô ấy chưa bao giờ thấy Hứa Thanh Khê như thế này.

Trong nhất thời cô ấy không phản ứng lại, cũng mất đi cơ hội phản bác.

Hứa Thanh Khê thấy cô ấy sửng sốt, chế nhạo, “Cô Mạc, nếu cô cả ngày ở nhà với tôi không có việc gì làm, cô có thể đến gặp Nhật Đình để đổi vị trí của mình, đương nhiên, tôi cũng có thể nói chuyện giúp cô.”

Lúc này Mạc Ly mới hoàn hồn lại, vẻ mặt vừa tức vừa giận.

Buồn bực vì cô ấy vậy mà bị Hứa Thanh Khê dọa, giận là vì người phụ nữ này vậy mà lại dùng cậu cả đè đầu cô ấy, cố tính cô ấy lại không thể phản bác được.

“Cô dám?”

Cô ấy nghiến răng nghiến lợi, gắt gao trừng mắt nhìn Hứa Thanh Khê.

Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị kia, hận không thể nghiền xương Hứa Thanh Khê thành tro.

Tự nhiên Hứa Thanh Khê cũng nhìn ra, lạnh lùng trong mắt càng thêm sâu.

“Cô có thể thử xem, tôi có dám hay không?”

Cô nói xong, cũng không quan tâm đến sắc mặt dữ tợn tới cực điểm, xoay người quay về phòng.

Mạc Ly nhìn theo bóng lưng cô rời đi, nếu cô không kiêng nể cậu cả, cô ấy rất muốn giết chết người phụ nữ này.

Không được, cô ấy nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách xử lý người phụ nữ này!

Quân Nhật Đình cũng không biết chuyện này.

Anh đưa Mạc Truy đến công ty, Hà Văn Tuấn thấy anh đến, đầu tiên là báo cáo công việc, chờ nói công việc xong, mới đến động tĩnh của nhà họ Lê và nhà họ Thẩm.

“Tổng giám đốc, nhà họ Mộ và nhà họ Thẩm ngoại trừ bán lại các hạng mục nhỏ, còn âm thầm cho người giao thiệp với các ngân hàng lớn, xem ra dự định vay tiền bổ sung cho thiếu hụt của công ty họ.”

Quân Nhật Đình bình tĩnh nghe, chờ Hà Văn Tuấn nói xong, ngón tay anh cái được cái không gõ trên mặt bàn, đang suy nghĩ điều gì đó.

“Chúng ta không cần làm gì cả, ngân hàng bên kia cũng không ngu, bọn họ muốn dựa vào danh tiếng trước kia để đi vay là không có khả năng.”

Hà Văn Tuấn nghe vậy, muốn nói lại thôi.

Cậu ta không hiểu tại sao Tổng giám đốc nhà mình vì sao lại khẳng định ngân hàng sẽ không cho vay, nhưng cũng không hỏi.

Bởi vì cậu ta luôn cảm thấy nếu mình hỏi, sẽ bị Tổng giám đốc nhà mình ghét bỏ.

Mà trên thực tế, như Quân Nhật Đình đã nói, ngân hàng không chỉ không đồng ý cho hai nhà vay, thậm chí còn thúc giục bọn họ trả khoản vay vì đầu tư mua công ty Thánh Đức trước đó.

“Lẽ nào lại như vậy, những người này thật sự cho rằng nhà họ Lê của chúng ta xong rồi sao?”

Sau khi Bố Lê nghe cấp dưới báo cáo, đích thân đến gặp người bên ngân hàng để đàm phán, nhưng bên kia hoàn toàn không chấp nhận khoản vay của ông ấy, ngược lại nói trong nói ngoài hy vọng bọn ho nhanh chóng trả hết khoản vay ngân hàng càng sớm càng tốt, ý tứ kia cứ như nhà họ Lê bọn họ rất nhanh sẽ phá sản.

Lê Mỹ Ngọc tự nhiên cũng tức giận đến không chịu được, có điều cô ta bình tĩnh hơn so với bố Lê.

Lại nói đối phương đưa ra yêu cầu này cũng không phải vô lý, dù sao lời đồn trên mạng đối với nhà họ Lê còn có nhà họ Thẩm vô cùng dữ dội.

“Bố, con dự định đem một ít tài sản trên danh nghĩa sửa sang lại rồi bán ra, trước tiên gom đủ tiền vượt qua nguy cơ trước mắt, chuyện khác nói sau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.