Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 211: Chương 211: Không liên quan gì đến người đàn ông này




Hứa Thanh Khê kiềm chế sự phiền muộn của mình cả một ngày lúc này mới có thể coi như đã giải phóng toàn bộ.

Cô nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy người đàn ông này đang đứng chìm đắm trong bóng đêm.

Vẻ ngoài đẹp trai siêu kinh điển càng thêm bí ẩn dưới màn đêm, khiến người khác không khỏi si mê.

Lúc đó thời gian như ngừng trôi, nhưng lại bị làn gió phá vỡ sự yên tĩnh.

Bóng đêm càng ngày càng tối lại, gió ở ngoài biển thổi vào càng ngày càng mạnh thêm.

Hứa Thanh Khê chỉ mặc một bộ đồng phục phong phanh bên ngoài, căn bản không thể nào chịu được cái lạnh.

Không lâu sau, cô không ngừng hắt xì.

"Hắt xì..."

Quân Nhật Đình nghe thấy được âm thanh này, không khỏi nhíu mày, cởi áo khoác ngoài của mình ra đưa cho cô.

"Khoác vào đi, đừng để bị cảm lạnh."

Hứa Thanh Khê nhìn cái áo khoác trước mặt, cũng không từ chối.

Quân Nhật Đình đợi cô mặc vào, nhìn chiếc áo khoác to lớn bao phủ lấy cả thân hình bé nhỏ yêu kiều của cô, trong lòng cảm thấy tràn đầy ấm áp.

"Đi nào, đã trễ rồi, nên nghỉ ngơi thôi!"

Anh nói xong, chủ động nắm lấy tay Hứa Thanh Khê dắt đi.

Hứa Thanh Khê sững sờ đi theo phía sau anh, sau đó nhìn xuống bàn tay hai người đang tiếp xúc với nhau, chóp mũi cô cảm nhận được một mùi hương có chút quen thuộc bay đến trên người cô.

Không thể phủ nhận, cô thật sự luyến tuyến khoảng thời gian này, thậm chí là cả người đàn ông trước mặt.

Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, người đàn ông này cần phải quay về bên Hứa Thanh Tuệ, cô và người đàn ông này không liên quan gì với nhau.

Cô nghĩ đến đây, con tim như bị từng nhát dao cứa vào, thật sự khó chịu, khó chịu đến nổi không thể thở được.

Quân Nhật Đình đưa cô về đến biệt thự mới phát hiện ra cảm xúc trên gương mặt cô không được tốt, nhíu mày thăm hỏi: "Em bị làm sao vậy?"

Hứa Thanh Khê hồi phục lại tinh thần, vội vàng che giấu nói: "Không có gì."

Dứt lời, cô thúc giục nói: "Không phải nói muốn nghỉ ngơi sao? Anh mau đi rửa mặt đi."

Quân Nhật Đình nghe vậy, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô, rốt cuộc cũng không nói gì, xoay người đi vào phòng.

Hứa Thanh Khê nhìn theo anh bóng dáng anh dần biến mất ở hành lang, ý cười trên gương mặt lập tức tan biến.

Cô đến quầy bar ở phòng khách, nhịn không được mở ra một chai rượu.

Hy vọng có thể mượn rượu giải sầu, không khiến cô suy nghĩ nhiều nữa.

Cô cũng không uống nhiều rượu, xem thời gian đi lên lầu.

Nhưng chỉ có vài ly, cũng đủ để cô say.

Chưa nói đến rượu Quân Nhật Đình để ở quầy bar đều là rượu tốt, nồng độ cao.

Chỉ thấy cô lắc lắc đầu đi về phòng, đúng lúc gặp phải Quân Nhật Định vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt.

"Ừ... sao anh không sấy tóc, em đi lấy máy sấy cho anh mượn."

Cô nhìn Quân Nhật Đinh, quan tâm trong vô thức.

Nói xong, liền chạy đi tìm máy sấy tóc.

Quân Nhật Đình nhìn thấy bộ dạng đã say của cô, nhíu mày, đang muốn nói gì đó, Hứa Thanh Khê bên kia đã tìm máy sấy tóc mang đến.

"Sao anh còn đứng đấy, mau lại đây ngồi, em giúp anh hong khô tóc."

Cô kéo Quân Nhật Đình ngồi xuống đầu giường, cũng không quan tâm Quân Nhật Đình có đồng ý hay không, bắt đầu khởi động máy sấy hong tóc cho anh.

Quân Nhật Đình nhìn qua gương trang điểm có thể nhìn thấy được nét mặt nghiêm túc của cô, bàn tay trắng nõn thon dài không ngừng xuyên qua từng lớp tóc mà xoa xoa, dùng lực rất dễ chịu khiến vùng lông mày của anh vốn dĩ đang nhíu chặt từ từ giãn ra, suy nghĩ cũng thả lỏng, nghĩ đến hình ảnh không thể nào giải thích rõ được.

Anh có thể cảm thấy tối nay Hứa Thanh Khê có gì đó không đúng, thậm chí cô còn chủ động làm những việc này cho anh.

Cũng không biết anh đang nghĩ cái gì, đôi mắt sáng lên, đột nhiên nắm lấy cổ tay Hứa Thanh Khê, mạnh mẽ kéo cô ngồi vào trong lòng mình, thấp giọng dò hỏi: "Em làm sao vậy?"

Hứa Thanh Khê nhìn gương mặt tuấn tú như thế với cự ly rất gần, cùng với đôi mắt đen láy khiên cô xao xuyến, hình như đã đoán ra được chuyện gì rồi, chợt nở nụ cười.

Nhìn thấy cô buông máy sấy trong tay ra, ôm lấy cần cổ Quân Nhật Đình, ngồi vào lòng anh.

Cô bất thình lình thân mật như thế này, còn mang theo một mùi hương thoang thoảng độc đáo của cô, khiến cả người Quân Nhật Đình đông cứng lại, đôi mắt đen láy càng trở nên thâm sâu không thể lường được.

"Em biết em đang làm cái gì không?"

Giọng nói khàn đục của anh vang lên, hỏi cô.

Hứa Thanh Khê ngẩng đầu lên cười với anh, bỗng nhiên ghé sát vào tai anh khẽ nói: "Đương nhiên là biết rồi, em muốn anh..."

Dứt lời, cô dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Quân Nhật Đình, giống như lời mời gọi.

Quân Nhật Đình sao có thể kháng cự nổi, trong nháy mắt, con mãnh thú trong cơ thể anh bị cô đánh thức.

Trời đất bỗng nhiên quay cuồng, Hứa Thanh Khê bị anh đè lên, giống như một con sói hoang đang vồ con mồi, chiếm lấy đôi môi quyến rũ, nóng bỏng mê người.

Hứa Thanh Khê đã thay đổi mọi sự rụt rè trước đây của mình, chủ động đáp lại nhiệt tình, xúc động liên tục với Quân Nhật Đình, mãi cho đến khi cô không còn sức lực nữa mà hôn mê bất tỉnh thì mới chịu buông anh ra.

Hôm sau, Hứa Thanh Khê mê man tỉnh lại, cả người đau nhức, nhưng đầu càng khó chịu hơn.

Nhất là hai má cô, đỏ hơn bình thường.

Quân Nhật Đình đương nhiên cũng nhìn thấy, nhíu chặt mày.

"Em bị sốt rồi."

Hứa Thanh Khê sửng sốt, dùng tay sờ sờ trán mình.

"Hình như sốt thật rồi."

Cô ngây người nhìn Quân Nhật Đình, dường như không biết nên làm cái gì,

Quân Nhật Đình nhìn ánh mắt lưu luyến, bịn rịn không nỡ dứt của cô, anh mềm lòng, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh đi ra ngoài xem có thuốc hạ sốt không."

Nói xong, anh đã rời khỏi phòng.

Không lâu sau, nhìn thấy anh bưng vào một ly nước ấm và thuốc hạ sốt đến.

"Em uống thuốc trước đi, lát nữa anh bảo bác sĩ gia đình đến khám cho em."

Hứa Thanh Khê nhận lấy thuốc, nhưng lại từ chối đề nghị của anh, cô không muốn gây thêm phiền phức cho anh.

"Cảm ơn, có điều bác sĩ gia đình thì thôi đi, uống thuốc xong, em sẽ nghỉ một lát, nếu không hạ sốt thì em sẽ gọi bác sĩ."

Quân Nhật Đình nhìn cô kiên quyết như vậy, chỉ đành đồng ý.

Nhưng anh vẫn đến phòng ngủ bên cạnh gọi điện cho quản gia, bảo ông ấy phái vài người lên chăm sóc Thanh Khê, nhân tiện mang cho cô ấy vài bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày, sau này bọn họ sẽ làm việc ở đây.

"Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ đi sắp xếp ngay."

Quản gia nghe lệnh, cúp điện thoại lập tức bắt đầu chuẩn bị.

Một tiếng sau, quản gia đã thu xếp đồ đạc cẩn thận chuẩn bị ra ngoài, không ngờ lại Lâm Gia Nghi ở bên ngoài quay về nhìn thấy.

Cô quét mắt nhìn đồ đạc trong tay quản gia đều là đồ dùng hằng ngày dành cho Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê, lập tức chặn lại chất vấn.

"Quản gia, anh Nhật Đình muốn đi đâu sao? Ông biết bây giờ anh Nhật Đình đang ở đâu không?"

Quản gia không phủ nhận, lạnh lùng đáo lại: "Vâng, cậu chủ nói nếu cô Nghi thích căn hộ này thì cứ để lại cho cô Nghi, cậu chủ đưa cô chủ ra sống bên ngoài, bảo chúng tôi trong hôm nay sang bên đó chăm sóc."

Lâm Gia Nghi nghe ông nói xong, mặt đen lại như đáy nồi, ánh mắt hiện lên lửa giận,

Thế nhưng quản gia cũng không quan tâm cô ta tức giận như thế nào, sau khi giải thích xong, vẫy tay với người giúp việc cùng ông rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, cả căn phòng đột nhiên trở nên trống trải.

Lâm Gia Nghi nhìn căn phòng trống vắng này, giận tím người.

Có thể nói, kết cục mà cô mong muốn vốn dĩ không phải như thế này.

Mà cô cũng chưa từng nghĩ đến Quân Nhật Đình lại tuyệt tình với cô như vậy, không cho cô một chút mặt mũi nào cả.

Trong nháy mắt, trong lòng cô căm giận ngút trời, cực kỳ không tâm, muốn tìm người khác trút giận.

Nhất định là con hèn hạ Hứa Thanh Tuệ giật dây khiến anh Nhật Định dọn đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.