Sáng sớm hôm sau, Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình dậy tắm rửa rồi đến nhà ăn cùng nhau.
Trong bữa ăn, cả hai trò chuyện về công việc, sau đó Quân Nhật Đình đến công ty.
Hứa Thanh Khê không muốn đến công ty để bị Quý Ức làm phiền, vậy nên cô lựa chọn hoàn thành bản vẽ ở nhà.
Mạc Ly vẫn ở lại bảo vệ cô.
Lúc này, Hứa Thanh Khê trực tiếp ở trong phòng để thiết kế.
Cô bận cho đến mãi tận buổi trưa mới rời khỏi để đến nhà ăn.
Vừa ăn cơm xong chuẩn bị đi trở lại làm, quản gia vội vàng chạy tới.
"Mợ chủ. Người bên cạnh ông cụ tới báo, lông cụ muốn mời cô cùng uống trà, chính là trong khu vườn bên kia"
Hứa Thanh Khê sững sờ, không ngờ ông lại tìm thấy cô.
Nhưng nghĩ có lẽ đã lâu không về thăm, nên cô gật đầu đồng ý.
"Phiền ông đi thông báo, nói tôi thay quần áo sẽ tới đó."
Quản gia gật đầu, xoay người rời đi.
Hứa Thanh Khê cũng đi thẳng về phòng, thay một bộ quần áo tươm tất trước khi đi ra vườn.
Mạc Ly nhìn Hứa Thanh Khê, lại thấy vẻ đẹp của cô, sự ghen tị lóe lên trong mắt.
Bởi vì cô ấy chưa bao giờ ăn mặc thế này.
Hứa Thanh Khê không biết suy nghĩ của Mạc Ly, nhưng khi nhận thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của cô ta, cô đã que nên cũng chẳng quan tâm.
Không lâu sau khi đến gian hoa trong vườn, cô nhìn thấy ông Hai Phong đang ngồi đó.
Ông hôm nay mặc áo khoác trắng với áo choàng dài, trông khá trẻ trong còn có phần tươi tắn.
"Ông nội!"
Hứa Thanh Khê bước tới, chào hỏi một cách ngọt ngào.
Ông Hai Phong nhìn thấy cô, cười chào hỏi: "Lại đây, vào ngồi đi."
Hứa Thanh Khê ngồi xuống đối diện với ông già.
Đừng nhìn cô ấy đôi khi trông rất láu cá, thực ra chỉ để làm cho ông lão vui vẻ.
Phong Lão Gia Tử đương nhiên có thể phát hiện ra ý đồ của cô, phối hợp rất tốt.
Cô gây rối, ông cũng gây rối, cô học hỏi, ông nghiêm túc dạy.
Trông họ không giống người thân, mà còn hơn thế nữa.
Hai tiếng sau, quản gia bước tới cắt ngang tiếng cười giữa hai người.
"Lão gia, đã đến giờ uống thuốc."
Hứa Thanh Khê choáng váng khi nghe điều này.
"Ông nội bị bệnh?"
Cô nhìn ông già với vẻ ái ngại.
"Đừng nghe ông già này làm ầm lên. Thường thì mệt mỏi và bối rối. Bác sĩ bảo tôi phải nghỉ ngơi nhiều hơn và kê một số loại thuốc an thần. Quản gia nhìn tôi chằm chằm như đồng hồ báo thức mỗi ngày."
Ông Hai Phong cáu kỉnh nói, nhưng vẻ mệt mỏi trên mặt vẫn phản bội ông.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy điều này, cô bắt đầu tự trách mình.
Ông nội ốm, nhưng cô không biết.
"Ông nội, quản gia cũng là vì muốn tốt cho ông. Ông mau đi nghỉ ngơi đi. Cháu ngày khác lại cùng ông đánh cờ."
Cô dỗ dành ông già bằng những lời lẽ nhẹ nhàng, ông lão cũng rất hưởng thụ sự quan tâm của cô, cuối cùng cũng đồng ý.
Hứa Thanh Khê nhìn ông ta rời đi, sau đó đứng dậy định quay trở lại.
Kết quả là, cô quay lại và thấy rằng Mạc Ly, người luôn đứng sau cô, vào lúc này đã biến mất.