Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 356: Chương 356: Không thể bị vạch trần




Quân Nhật Đình nghe nói như thế thì cánh tay đang ôm Hứa Thanh Khê hơi xiết chặt hơn.

Thật ra không chỉ là cô, khi bác sĩ nói là có thể sẽ không thể cứu được cô, lúc đó chính bản thân anh cũng đã cho rằng anh sẽ mất cô.

“Sẽ không, không phải bây giờ em vẫn còn sống đó sao?”

Hốc mắt Quân Nhật Đình hơi đỏ, hôn lên đỉnh đầu Hứa Thanh Khê, khẽ dỗ dành.

Cũng bởi vì giọng điệu này mới khiến cho Hứa Thanh Khê càng thêm khó chịu, cô nắm chặt áo Quân Nhật Đình, thút thít.

“Đau quá...”

Bởi vì khóc quá nhiều làm động đến vết thương của Hứa Thanh Tuệ.

Gương mặt vốn hơi hồng do khóc quá nhiều giờ lại trở nên trắng bệch, cô hít mấy hơi lạnh.

Quân Nhật Đình nghe cô kêu đau thì vội vàng nhấn chuông, gọi bác sĩ mới đi không bao lâu trở về.

Bác sĩ còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy về.

Kết quả chỉ là vì khóc quá nhiều khiến cho vết thương đau, bác sĩ hơi dở khóc dở cười.

Tuy nhiên anh ta vẫn dằn lòng xuống, dặn dò: “Tổng giám đốc Quân, bây giờ mợ chủ không được để cho cảm xúc quá khích động, trước mắt vết thương vừa mới khâu lại không bao lâu, chờ vết thương từ từ khép lại là không sao.”

Quân Nhật Đình nghe vậy thì cũng biết mình vừa làm trò cười, nhưng anh cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn rất không yên lòng về Hứa Thanh Khê.

“Không có thuốc nào có thể cắt cơn đau hay sao?”

Anh không muốn thấy Hứa Thanh Khê khó chịu, dò hỏi.

Bác sĩ hiểu ý anh nhưng cũng không đồng ý.

“Mặc dù có thuốc giảm đau nhưng cũng có tác dụng phụ rất lớn, bản thân là bác sĩ, tôi không khuyến khích dùng nó.”

Vốn Quân Nhật Đình chỉ định hỏi thử một chút thôi, giờ lại nghe bác sĩ nói còn có tác dụng phụ thì lập tức bỏ ý nghĩ này đi.

“Thanh Tuệ, chúng ta nhịn một chút, hai ngày nữa là không sao rồi.”

Anh khẽ dỗ dành Hứa Thanh Khê, vẻ mặt rất dịu dàng.

Lúc đầu bởi vì Hứa Thanh Khê đau đớn mà mất khống chế, cảm xúc giờ cũng ổn định không ít, ít nhất bây giờ cô đã bình tĩnh lại.

Tuy nhiên khi nhìn đến thấy đau đớn trong mắt anh thì tâm trạng cố gắng lắm mới bình tĩnh lại lại tuôn trào một lần nữa.

Cũng may cuối cùng cô vẫn nhịn được, mặc dù thỉnh thoảng còn khóc thút thít nhưng đã không có kích động như vừa rồi.

Bác sĩ thấy chờ bọn họ rời đi thì vừa lau nước mắt vừa quan sát Hứa Thanh Khê.

Thấy cảm xúc của hỏi thăm: “Thanh Tuệ, có thể nói cho anh biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì không? Sao em lại bị thương?”

Hứa Thanh Khê nghe vậy thì rất muốn nói hết những oan ức trong lòng ra, nhưng mà nói ra thì cũng đồng nghĩa với việc thân phận của cô cũng sẽ bị vạch trần.

Cô không thể bị vạch trần!

Hơn nữa, cô cũng không biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì!

Dù sao người mà những người mình nói không khớp với Hứa Hải Minh sẽ khiến cho Quân Nhật Đình nghi ngờ.

Cô nghĩ đến đây thì rũ tầm mắt xuống, che giấu sự áy náy phía sau hàng mi đen dài.

“Nhật Đình, chuyện đêm đó, em tạm thời không muốn nhớ lại, có thể tạm thời không nói tới được không.”

Cô dùng giọng cầu khẩn nói với Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình hiểu lầm là cô bị dọa sợ nên cũng không có miễn cưỡng tốt, anh ở ngay bên cạnh, đừng sợ.”

Anh khẽ dỗ dành Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê nghe vậy thì trong lòng vừa cảm động vừa áy náy.

Đang lúc cô chuẩn bị nghỉ ngơi một lát thì khóe mắt nhìn thấy Hứa Hải Minh từ cửa đi vào, ánh mắt trở nên lạnh lẽo như một con dao.

Cũng vì góc nhìn mà Quân Nhật Đình không có phát hiện thay đổi của Hứa Thanh Khê.

Nhưng Hứa Hải Minh từ ngoài ngạc, cũng hiểu tại sao đứa con gái này lại nhìn mình như vậy.

Nhưng mà khi nghĩ tới mục đích lần này thì ông ấy đáp trả cô bằng một ánh mắt đầy cảnh cáo.

Hứa Thanh Khê không ngờ Hứa Hải Minh làm ra chuyện quá đáng như vậy rồi mà còn dám xuất hiện trước mặt cô, còn không hề sợ hãi mà uy hiếp mình, cô tức giận đến toàn thân run rẩy.

Lúc này Quân Nhật Đình cũng phát hiện ra tâm trạng chập chờn của Hứa Thanh Khê, lo lắng dò hỏi: “Em sao vậy?”

Dứt lời, anh thuận theo ánh mắt của Hứa Thanh Khê nhìn qua thì thấy Hứa Hải Minh đứng trước cửa.

“Ông đến rồi à.”

Anh cau mày lại, trong lòng cảm thấy thái độ của Hứa Thanh Tuệ hơi lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cất tiếng chào Hứa Hải Minh.

“Đúng vậy, nghe nói Thanh Tuệ tỉnh rồi nên tôi tới xem một chút.”

Hứa Hải Minh diễn tốt vai một người cha, ứng đối với Quân Nhật Đình xong nghiêng đầu quan tâm hỏi: “Thanh Tuệ, trọng người thế nào rồi? Có muốn ăn gì không, bố sẽ gọi đầu bếp trong nhà nấu mấy món mà con thích ăn nhất đem tới.”

Hứa Thanh Tuệ đối mặt với ông ấy đang giả mù sa mưa quan tâm cô, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh tối đêm đó ông ấy thấy chết mà không cứu.

Cô nghiêng đầu qua một bên, giả bộ như tinh thần không tốt, không muốn đáp lại.

Quân Nhật Đình hiểu lầm là cô mệt mỏi, kể sơ về tình huống của cô: “Tình huống tạm thời ổn định, tuy nhiên cần quan sát thêm.”

Đang nói thì điện thoại di động trên người anh reo lên, là điện thoại của công ty, không thể không nghe.

“Thanh Tuệ, anh đi nghe điện thoại, cần gì thì em cứ rung chuông hoặc gọi anh nhé.”

Anh cầm điện thoại, căn dặn Hứa Thanh Tuệ.

Khi đối mặt với anh thì gương mặt Hứa Thanh Tuệ mới dịu xuống.

“Anh đi đi.”

Quân Nhật Đình gật đầu, đi ra ngoài.

Khi đi ngang qua Hứa Hải Minh thì cũng không quên dặn dò: “Làm phiền tổng giám đốc Hứa chăm sóc Thanh Tuệ giúp tôi.”

Đương nhiên là Hứa Hải Minh sẽ không từ chối, cười lấy lòng đồng ý.

Mãi đến khi Quân Nhật Đình đi ra phòng bệnh thì ông ấy mới thu lại nụ cười trên mặt.

Khi xác định là Quân Nhật Đình đã đi xa rồi thì ông ấy giận tái mặt đóng cửa phòng bệnh lại.

Hứa Thanh Khê nghe được tiếng đóng cửa thì lông mi khẽ run.

Cô có thể cảm nhận được Hứa Hải Minh tới gần, tuy nhiên cô vẫn giả bộ như không nhìn thấy.

Hứa Hải Minh cũng không thèm để ý thái độ làm lơ ông ấy của cô, hỏi: “Con có nói gì không nên nói với Quân Nhật Đình không đó?”

Hứa Thanh Tuệ lạnh lùng liếc ông ấy một cái, quay đầu qua một bên không thèm để ý tới.

Hứa Hải Minh thấy thế thì nhíu mày.

“Hứa Thanh Khê, bố đang nói chuyện với con, thái độ này của con là sao?”

Hứa Thanh Khê nhìn dáng vẻ tức giận của ông ấy, lạnh lùng nhếch miệng.

“Đây chính là thái độ của tôi, nếu ông không hài lòng thì có thể đi!”

Hứa Hải Minh tức giận đến muốn bốc khói, nhưng nhớ lại mục đích của mình thì lại nhịn xuống.

“Nếu như không muốn mẹ con gặp nguy hiểm thì tốt nhất là con nên nhớ cái gì nên nói cái gì không nên nói.”

Hứa Thanh Khê nghe ông ấy uy hiếp me mình thì giận tới không nói nên lời.

“Ông thử đụng tới mẹ tôi xem?”

Hai mắt cô tràn ngập lệ khí nhìn chằm chằm Hứa Hải Minh.

Hứa Hải Minh không thèm để ý, hừ lạnh nói: “Dù sao con phải nhớ kỹ những lời bố mới nói, nếu con làm hỏng chuyện, chúng ta không dễ chịu thì con và mẹ con cũng đừng hòng sống được.”

Hứa Thanh Tuệ tức giận đến không nói nên lời, trong lòng cũng hơi e ngại.

Một mình cô thì cô không sợ, nhưng cô không muốn liên luỵ tới mẹ mình.

Cô nắm chặt nắm đấm, không nói một lời.

Hứa Hải Minh nhìn cô trầm mặc xuống thì mới nói ra mục đích lần này ông ấy tới: “Còn nữa, nếu như Quân Nhật Đình hỏi chuyện đêm đó thì con hãy nói như thế này.”

Ông ấy nói sơ lược về những gì mà Hứa Thanh Tuệ đã trải qua tối hôm đó, cuối cùng không quên cảnh cáo: “Nhớ kỹ, đứng có nói sai!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.