Lời Quân Nhật Đình vừa nói ra, rất nhiều người giúp việc phía bên dưới cảm thấy không phục, nhưng vì địa vị chênh lệch nên bọn họ không dám phát biểu ý kiến của mình.
Tiếp đó Quân Nhật Đình lại đưa ra vài lời cảnh cáo, sau đó mới để bọn họ rời đi, xoay người trở lại phòng ngủ.
Mãi đến khi Quân Nhật Đình về phòng, Mạc Ly mới từ trong góc khuất bước ra.
Cô ta nhìn thoáng qua vẻ mặt ủ rũ của đám người giúp việc ở dưới lầu, sau đó lại nhìn về phía gian phòng ngủ, trong lòng đầy khinh thường Hứa Thanh Khê.
Cái người phụ nữ này cũng thật biết chọn thời điểm để bệnh, chỉ sợ là cô ta cố ý đây mà.
Thật đúng là ích kỷ!
Những chuyện này Hứa Thanh Khê đều không biết.
Sau khi cô ngủ lì bì trong hai tiếng, thì tỉnh dậy vì đói.
“Tỉnh lại rồi à?”
Quân Nhật Đình nghe thấy tiếng động bên cạnh, đặt tay xuống nghiêng về phía đầu xem xét: “Hạ sốt rồi.”
Anh đưa tay đặt lên trán của Hứa Thanh Khê, sau khi xác nhận nhiệt độ ở trong mức bình thường, trong lòng liền nhẹ nhõm hẳn ra.
Hứa Thanh Khê đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mắt mình, cả người hoàn toàn bối rối.
“Nhật Đình...”
Nhưng cô vừa định mở miệng nói gì đó, kết quả còn chưa nói xong, thì bụng cô đã ùng ục kêu lên.
Đã là lần thứ ba rồi!
Cô xấu hổ kéo chăn trùm kín cả người.
Quân Nhật Đình nhìn thấy Hứa Thanh Khê bao bọc bản thân kín mít như hình dáng của một chú đà điểu, lúc này trong đáy mắt phủ băng sau một tuần của anh cuối cũng lộ ra một ý cười.
Anh biết Hứa Thanh Khê là đang thẹn thùng, cũng không có xốc chăn của cô lên, mà thay vào đó là đi ra ngoài bảo quản gia đến nhà bếp bưng cháo trắng đến.
Hứa Thanh Khê trốn dưới lớp chăn nghe thấy tiếng bước chân xa dần, vốn dĩ tâm trạng đang ảo não tự nhiên cũng thay đổi.
Quân Nhật Đình cúi đầu nhìn cô, trầm giọng nói: “Em không cần giả ngốc với anh đâu, anh đã biết mối quan hệ của em và bố em không tốt như lời đồn, bố em đối xử tốt với em, có lẽ là dựa trên việc em có thể mang lại lợi ích như thế nào cho ông ta đúng không? Còn nữa, chỉ có khi ông ta đối với bên ngoài tuyên bố coi trọng, thì mới có thể càng thêm lợi dụng em mưu cầu lợi ích, giống như lúc đầu gả em vào nhà họ Quân, ông ta được không ít lợi lộc.”
Sau khi Hứa Thanh Khê nghe xong những lời nói của anh, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, lại không nhịn được cười khổ.
Còn không phải sao, đối với đứa con gái là cô đây, ở trong mắt người đàn ông đó quả thật chỉ như một món đồ để đổi lấy lợi ích.
Không ngờ Quân Nhật Đình lại phát hiện ra điều này, nhưng cho dù có nghĩ được đến đó, thì có lẽ anh ấy cũng không thể nào nghĩ tới Hứa Hải Minh có hai đứa con gái.
“Em biết rồi, sau này em sẽ thay đổi.”
Hứa Thanh Khê chỉ hơi mất hồn một lát, sau đó thì trả lời lại.
Quân Nhật Đình có được câu trả lời mà mình muốn, sự u ám trong lòng mới hoàn toàn biến mất, cầm chiếc bát sứ lên, dùng thìa đúc từng muỗng từng muỗng cho Hứa Thanh Khê.
Vài ngày kế tiếp, cả hai đã khôi phục lại mối quan hệ như trước đây, giống như cuộc cãi vã đã trôi qua.
Mỗi ngày Mạc Ly nhìn Quân Nhật Đình đều dịu dàng chăm sóc Hứa Thanh Khê, sự ghen tị ở trong lòng ngày một tăng lên.
Thủ đoạn của người phụ nữ này đúng là cao minh, mượn cớ bị bệnh, dỗ dành anh Đình bỏ qua không truy cứu chuyện cũ nữa.
Xem ra cô ta không thể coi thường người phụ nữ này rồi.
Tất nhiên, những điều này Hứa Thanh Khê đều không hề hay biết.
Bây giờ cô chỉ mong cùng Quân Nhật Đình trải qua khoảng thời gian cuối cùng, cố gắng lưu lại thật nhiều kỉ niệm, đủ để cho phần đời còn lại của cô tưởng niệm.
So với Hứa Thanh Khê dần dần chú tâm đến việc hòa hợp giữa hai người, thì Quân Nhật Đình bận rộn rất nhiều.
Chưa kể đến các dự án nước ngoài vẫn cần anh từ xa phụ trách tổng thể, ngay cả trong nước, việc nhà họ Trần và Thời Thế nhằm vào bọn họ cướp đoạt tài nguyên, anh cũng bắt buộc phải xử lý.
Có thể nói, sau khi từ nước ngoài trở về, ngoại trừ chăm sóc cho Hứa Thanh Khê, gần như ngày nào anh cũng ở công ty tăng ca đến khuya.
Hứa Thanh Khê chứng kiến tất cả, vô cùng đau lòng, thậm chí còn làm nhiều thứ khác nhau để giúp anh bồi bổ cơ thể.
Ngay vào lúc cô hết lòng chăm sóc Quân Nhật Đình, giới kinh doanh ở Thủ đô cũng trở nên hỗn loạn.
Trước kia không ít người ghen tị với nhà họ Trần và tập đoàn mới định cư vì chiếm đoạt tài nguyên của tập đoàn Quân Thị, bây giờ hâm mộ bao nhiêu thì thấy vui mừng bấy nhiêu, may mà bọn họ không có tham gia vào trong đó.
Chỉ vì những thủ đoạn gần đây của Quân Nhật Đình làm cho bọn họ một lần nữa có cái nhìn mới đối với thế lực của nhà họ Quân.
Cái gì gọi là Thường thắng tướng quân, vị vua không ngai, chính là Quân Nhật Đình.
Trong khoảng thời gian này, anh đã chỉ đạo các cấp dưới của công ty mình cạnh tranh với nhà họ Trần và cả Thời Thế, không chỉ khiến hai công ty phải nôn ra tài nguyên mà họ đã chiếm đoạt trước đó, mà còn khiến bọn họ phải trả giá đắt - tài sản của cả hai công ty đều bị thu hẹp đi một phần ba.
Cô nói xong, liền cẩn thận dè dặt nhìn Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình nhìn cô, rồi lại lạnh lùng chất vấn: “Còn gì nữa không?”
“Còn gì nữa?”
Hứa Thanh Khê sững sờ, suy nghĩ kỹ lại lần nữa, nhưng cũng không phát hiện ra mình còn làm sai chỗ nào nữa.
Tất nhiên, việc che giấu tình hình thật sự của cô và nhà họ Hứa đã bị cô tự động lược bỏ, suy cho cùng, đây là một bí mật không thể nói ra.
Quân Nhật Đình nhìn cô, liền biết cô chưa nghĩ ra ngọn nguồn của vấn đề.
“Nhớ kỹ, hiện tại em đã là vợ của Quân Nhật Đình anh, sống là người của nhà họ Quân, chết thì cũng là ma của nhà họ Quân.”
Vì lời nói này của anh mà cả người Hứa Thanh Khê trở nên ngây ngốc, trái tim không kìm được đập nhanh liên hồi.
Nhưng khi những điều này qua đi, lại từ từ biến thành nỗi cay đắng.
Bởi vì chỉ có cô mới biết, cô không phải là vợ của anh, cô chỉ là một kẻ giả mạo.
Quân Nhật Đình không hề phát hiện ra một tia buồn bã loé lên rồi vụt tắt trong mắt của cô, trong đầu chỉ nghĩ đến tác phong của nhà họ Hứa trong thời gian qua, trong mắt chứa đầy sự sắc bén: “Nếu sau này Hứa Hải Minh bắt em làm chuyện gì đó, em có thể đến tìm anh trước!”
Hứa Thanh Khê nghe được lời nói này, vô cùng ngạc nhiên hoàn hồn lại.
“Anh biết được chuyện gì rồi?”
Trong lòng cô hoảng hốt không dám tin tưởng dò hỏi.
Quân Nhật Đình nói những lời này là có ý gì? Có phải đã nhận ra điều gì rồi không?
Cô nói xong, liền cẩn thận dè dặt nhìn Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình nhìn cô, rồi lại lạnh lùng chất vấn: “Còn gì nữa không?”
“Còn gì nữa?”
Hứa Thanh Khê sững sờ, suy nghĩ kỹ lại lần nữa, nhưng cũng không phát hiện ra mình còn làm sai chỗ nào nữa.
Tất nhiên, việc che giấu tình hình thật sự của cô và nhà họ Hứa đã bị cô tự động lược bỏ, suy cho cùng, đây là một bí mật không thể nói ra.
Quân Nhật Đình nhìn cô, liền biết cô chưa nghĩ ra ngọn nguồn của vấn đề.
“Nhớ kỹ, hiện tại em đã là vợ của Quân Nhật Đình anh, sống là người của nhà họ Quân, chết thì cũng là ma của nhà họ Quân.”
Vì lời nói này của anh mà cả người Hứa Thanh Khê trở nên ngây ngốc, trái tim không kìm được đập nhanh liên hồi.
Nhưng khi những điều này qua đi, lại từ từ biến thành nỗi cay đắng.
Bởi vì chỉ có cô mới biết, cô không phải là vợ của anh, cô chỉ là một kẻ giả mạo.
Quân Nhật Đình không hề phát hiện ra một tia buồn bã loé lên rồi vụt tắt trong mắt của cô, trong đầu chỉ nghĩ đến tác phong của nhà họ Hứa trong thời gian qua, trong mắt chứa đầy sự sắc bén: “Nếu sau này Hứa Hải Minh bắt em làm chuyện gì đó, em có thể đến tìm anh trước!”
Hứa Thanh Khê nghe được lời nói này, vô cùng ngạc nhiên hoàn hồn lại.
“Anh biết được chuyện gì rồi?”
Trong lòng cô hoảng hốt không dám tin tưởng dò hỏi.
Quân Nhật Đình nói những lời này là có ý gì? Có phải đã nhận ra điều gì rồi không?