Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 230: Chương 230: Không thể nào hại cô ấy




Quân Nhật Đình cau mày nhìn người trước mặt với ánh mắt có chút ngạc nhiên.

"Sao em cũng ở đây?"

Hứa Thanh Tuệ cũng rất ngạc nhiên.

Lần này cô ta về nước, nguyên nhân chủ yếu là để tìm một người, nhưng hoàn toàn không ngờ lại đụng phải Quân Nhật Đình.

Đầu óc cô ta nhất thời tê dại, nhất là khi bị người đàn ông này nhìn chằm chằm.

Nhưng ngay sau đó cô ta bình tĩnh lại, nhướng mày, nói: "Tại sao tôi không thể đến?"

Khi Quân Nhật Đình nghe được giọng điệu ngang ngược này, liên tưởng đến giọng quát nhẹ nghe được vừa nãy, trong tiềm thức cảm thấy có gì đó không đúng.

"Hôm nay em có chuyện gì vậy?"

Anh trầm giọng hỏi thăm.

Hứa Thanh Tuệ biết giọng nói của mình chắc hẳn đã bị anh nghi ngờ, định bắt chước Hứa Thanh Khê để giải thích.

Nhưng chưa kịp nói, một giọng nam lại vang lên sau lưng.

"Cô Tuệ, tôi vừa đi tìm cô một vòng, cứ tưởng cô về rồi chứ.”

Nhìn thấy Lê Việt Hoàng bước ra từ đám đông, đi thẳng đến bên cạnh Hứa Thanh Tuệ.

"Hả, sao cô lại thay một bộ quần áo khác rồi?"

Anh ngạc nhiên nhìn Hứa Thanh Tuệ.

Hứa Thanh Tuệ nghe thấy vậy thì lập tức kinh hãi.

Bởi vì những lời này khiến cô ta nhận ra rằng Hứa Thanh Khê cũng có thể có mặt tại bữa tiệc này.

Cô ta nhìn Lê Việt Hoàng rồi lại nhìn Quân Nhật Đình.

Tình cờ nhìn vào đôi mắt u ám của Quân Nhật Đình, thầm khóc không thành tiếng.

Cô ta đè nén sự căng thẳng trong lòng, giả vờ bình tĩnh nói: "Vừa rồi vô tình làm bẩn, cho nên mới thay ra."

Nghe vậy, Lê Việt Hoàng cũng không nghĩ gì nhiều, ngược lại, Quân Nhật Đình nhìn Hứa Thanh Tuệ một cách kỳ lạ.

Mà cảnh tượng này cũng được Hứa Thanh Khê, người đang núp trong bóng tối, chứng kiến tất cả.

Trong phút chốc, cả người cô trở nên căng thẳng.

Cô rất sợ Hứa Thanh Tuệ bị lộ tẩy.

Dù sao thì sự kiêu ngạo thấm sâu tận trong xương tủy của Hứa Thanh Tuệ là thứ cô không có, mà cũng không học được.

Mà tính cách ngoan ngoãn dịu dàng của cô cũng là điều mà Hứa Thanh Tuệ không có.

Có thể nói, chỉ cần từng gặp qua hai người, thì có thể dựa vào tính cách mà phân biệt.

Mà thật ra Quân Nhật Đình cũng đang nghi ngờ vài chỗ.

Anh nhìn Hứa Thanh Tuệ đứng trước mặt mình, cảm giác không hòa hợp đến kỳ lạ kia lại xuất hiện.

Như những gì đã nói trước đó, anh sớm chiều ở chung với Hứa Thanh Khê mỗi ngày, sao có thể không hiểu rõ tính cách của cô.

Nhưng tính cách của người trước mặt này lại khác xa với những hiểu biết của anh.

Nghĩ vậy, anh cẩn thận quan sát Hứa Thanh Tuệ.

Đôi mắt đen, sâu không thấy đáy rơi vào Hứa Thanh Tuệ, khiến Hứa Thanh Tuệ cảm thấy bất an.

Cô ta biết rõ sự khôn khéo của người đàn ông này, lo lắng không biết liệu anh ta có nhận ra điều gì không. Phớt lờ vẻ mặt lạnh lùng của Quân Nhật Đình, cô ta kéo Lê Việt Hoàng lại rồi nói: "Không phải anh nói có chuyện muốn tìm tôi sao? Chúng ta qua bên kia nói chuyện.”

Dứt lời, ánh mắt của cô ta mơ hồ quét về phía Quân Nhật Đình, không dám nhìn thẳng vào anh: “Vậy, tôi còn có việc, anh đi trước đi.”

Sau khi nói xong, mặc kệ Quân Nhật Đình có đồng ý hay không, cô ta kéo Lê Việt Hoàng đi.

Đồng thời, cô ta cũng thầm oán giận Hứa Thanh Khê trong lòng.

Người phụ nữ này đến dự tiệc mà cũng không báo trước cho mình một tiếng, suýt chút nữa khiến mình bại lộ!

Quân Nhật Đình nhìn hai người đi xa, nhíu mày, cảm giác kỳ quái kia lại dâng lên trong lòng.

Ngay khi anh tưởng rằng không có được câu trả lời, Lê Ngọc Mỹ bước đến.

Cô ta liếc nhìn bóng dáng đằng xa kia, giả vờ không biết gì, hỏi: "Nhật Đình, có chuyện gì vậy, trông sắc mặt anh không tốt lắm."

Quân Nhật Đình không muốn nhắc đến chuyện vừa rồi, vậy là liền phủ nhận: "Không sao."

Vừa nói, anh vừa nhìn về hướng Hứa Thanh Tuệ đang dần biến mất, sau đó ứng phó với những người đồng nghiệp đến chào hỏi.

Cùng lúc đó, Hứa Thanh Tuệ, người vừa rời đi, ngay sau khi rời khỏi tầm nhìn của Quân Nhật Đình, lập tức dừng chân, thở phào một hơi thật mạnh.

“Cô Tuệ à, cô…”

Lê Việt Hoàng đang muốn hỏi lời cô ta vừa nói là có ý gì, nhưng chưa kịp dứt lời thì đã bị Hứa Thanh Tuệ cắt ngang.

"Tôi cảm thấy bụng hơi không thoải mái, muốn đi vào nhà vệ sinh. Nếu có việc gì thì anh đi trước đi."

Cô ta biết rằng người này quen biết Hứa Thanh Khê, vì vậy cô ta đã tìm cớ để tách khỏi anh.

Nhìn bóng lưng Hứa Thanh Tuệ vội vàng rời đi, Lê Việt Hoàng nhíu mày, bản năng muốn ngăn lại.

Nhưng chỉ trong vài giây, Hứa Thanh Tuệ đã biến mất.

Ngay lập tức, anh cảm thấy đêm nay Hứa Thanh Tuệ có chút kỳ quái.

Hứa Thanh Tuệ còn chưa biết mình đã khiến một lúc cả hai người đều nghi ngờ.

Sau khi thoát khỏi Lê Việt Hoàng, cô ta bắt đầu đi tìm Hứa Thanh Khê.

Sau khi tìm gần hết bữa tiệc, cuối cùng cô ta cũng tìm thấy Hứa Thanh Khê ở một góc khuất.

Tuy nhiên, cô ta không thấy Trần Hoài Tâm đang đứng bên cạnh Hứa Thanh Khê.

Nghĩ đến việc kế hoạch của mình suýt chút nữa đã bị người phụ nữ này làm cho bại lộ, cô ta lập tức nổi cơn thịnh nộ.

"Hứa Thanh Khê, tôi đã nói thế nào, cô muốn làm gì cũng phải thông báo cho tôi một tiếng, cô có biết lúc nãy thiếu chút nữa là tôi bị lộ rồi không?”

Cô ta lạnh giọng khiển trách Hứa Thanh Khê, hai mắt bốc lửa phừng phừng.

Hứa Thanh Khê cũng hơi khó chịu khi nghe cô ta trách móc.

"Nếu cô đã không muốn bị phát hiện, vậy người nên trốn là cô mới phải chứ? Đừng quên, lần này là do cô bí mật quay về.”

Hứa Thanh Tuệ đã phát cáu vì lời nói của cô.

"Cô đang mắng tôi làm sai đấy à?”

Cô ta nghiến răng chất vấn, đầy cảnh cáo.

Hứa Thanh Khê cau mày, không biết phải trả lời như thế nào.

Bởi vì cô lo lắng rằng người phụ nữ này sẽ bất chấp tất cả mà làm loạn lên.

Dù sao thì tính cách của Hứa Thanh Tuệ vẫn luôn rất ương bướng.

Trần Hoài Tâm cũng nhận ra mùi thuốc súng trong không khí, bước ra từ trong góc khuất.

"Cô này, mặc dù tôi không biết chính xác các cô rốt cuộc đang làm gì, nhưng tôi vẫn có thể phân tích từ lời nói của các cô, rằng các cô đã có một thỏa thuận nào đó với nhau. Người xuất hiện trước mặt người khác là Thanh Khê, còn cô phải trốn đi. Một khi đã như vậy, cô không có lý do gì để chất vấn Thanh Khê cả. Bởi vì như thế là vi phạm quy ước.”

Khi Hứa Thanh Tuệ nghe thấy giọng nói lạ ấy, cô ta bỗng giật mình, quay người nhìn lại theo phản xạ.

"Là anh!”

Cô ta nhận ra ngay Trần Hoài Tâm, chợt nghĩ đến những lời anh vừa nói, lập tức nổi giận.

"Hứa Thanh Khê, cô quên cô từng hứa gì rồi à? Vậy mà cô dám để lộ bí mật!"

Hứa Thanh Khê nghe vậy, thầm cảm thấy không ổn.

Bởi vì lúc hợp tác, cô đã hứa với cha con nhà họ Hứa là sẽ không cho người thứ tư biết chuyện này, nếu không sẽ bị coi là vi phạm hợp đồng.

Nhưng chuyện này không phải do cô vi phạm hợp đồng, hơn nữa cô cũng không gánh nổi hậu quả khi vi phạm hợp đồng.

"Ai nói tôi làm lộ bí mật, là do Hoài Tâm tự mình phát hiện tôi và cô không phải cùng một người.”

Cô buộc mình phải bình tĩnh, phản bác lại.

Trần Hoài Tâm cũng nhận ra là mình không đúng, tiến lên giải thích: "Thật sự là do tôi tự phát hiện ra, không lên quan gì đến Thanh Khê. Nếu cô lo lắng tôi sẽ nói chuyện này ra thì cứ yên tâm đi, tôi không thể nào hại Thanh Khê được.”

Khi Hứa Thanh Tuệ nghe thấy như thế, cô ta dùng đôi mắt kì lạ nhìn chằm chằm Trần Hoài Tâm.

Trần Hoài Tâm cũng không quan tâm, cứ để cô ta nhìn thoải mái.

Hứa Thanh Tuệ thấy thế, dường như hiểu ra điều gì đó, cô ta lạnh lùng cảnh cáo: "Tôi mặc kệ hai người có quan hệ gì, dù sao thì cũng đừng làm hỏng chuyện của tôi. Còn nữa, tối nay tôi có chuyện cần ở lại đây, cô ra quán cà phê đợi đi, khi nào tôi xong chuyện sẽ đến tìm cô đổi lại quần áo.”

Không phải cô ta không muốn Hứa Thanh Khê đi, nhưng Quân Nhật Đình đã nhìn thấy cô ta nên Hứa Thanh Khê nhất định phải ở lại.

Nhất là vừa rồi cô ta còn nói dối một chút, nhất định phải quay lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.