Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 406: Chương 406: Không vừa mắt với cô




Cha Lê nhìn thấy vẻ mặt căm hận của Lê Ngọc Mỹ thì ông ta không còn cách nào khác lắc đầu.

Ông ta biết nếu dùng thái dộ cứng rắn với con gái thì Lê Ngọc Mỹ chắc chắn sẽ phản đối kịch liệt, và sau đó ông ta cũng muốn báo thù cho con gái mình.

Nhưng ông ta không thể làm những chuyện này theo tình cảm như Lê Ngọc Mỹ.

Du sao ông ta còn phải suy nghĩ cho nhà họ Lê và tập đoàn Lê Thị.

Phải biết là ông ta đã nói chuyện mấy lần với Quân Nhật Đình thì thấy thằng nhóc này khôn như hồ ly, cũng không dễ đối phó như bề ngoài của nó.

" Ngọc Mỹ, con không cần nói nói uất ức của mình thì cha vãn sẽ đòi lại công bằng cho con. nhưng không phải là lúc không rõ tình hình như bây giờ, nếu như nhà họ Quân bên kia không ra tay mà vẫn mua cổ phiếu thì cha ủng hộ con."

Lê Ngọc Mỹ nghe vậy thì buồn bã.

Vì cô ta nói nhiều như vậy mà cha vẫn không làm theo ý của cô ta.

Cô ra rất tức giận, nhưng sau con giận thì cô ta tỉnh táo lại.

Thật ra lời cha cô ta nói không sai.

Đúng là Quân Nhật Đình không dễ đối phó như vậy, nếu không mấy năm nay có nhiều người muốn chiếm tập đoàn Quân Thị như vậy mà ddeuf bị Quân Nhật Đình đánh hết.

"Con biết rồi, con sẽ nghe theo cha."

Cha Lê thấy cuối cùng cô cũng hiểu ý của mình thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói tình hình của công ty với cô ta.

Hai ngày tiếp theo nhà họ Lê yên lặng.

Rất nhiều người lên mạng thấy việc này thì suy nghĩ.

"Có phải nhà họ Lê nhận thua rồi đúng không?"

"Không biết nữa, hai ngày này không thấy nhà họ Lê hoạt động trên thị trường chứng khoán, chẳng kẻ bọn họ không đủ tiền?"

"Nếu tôi nói, thì chắc nhà họ Lê đang theo dõi đối thủ."

Có nhiều người suy nghĩ khác nhau trên mạng nhưng nhà họ Lê cũng không làm rõ chuyện nào cả.

Khi nhà họ Thẩm bên kia biết chuyện này thì lập tức đến tập đoàn Lê Thị tìm Lê Ngọc Mỹ.

Đu sao bây giờ hai bên bọn họ vẫn là người chung một đội.

" Ngọc Mỹ."

Thẩm Dự Khanh đi qua thư ký, anh ta đi thẳng vào phòng làm việc của Lê Ngọc Mỹ.

"Sao anh lại đến đây?"

Lê Ngọc Mỹ nhìn thấy anh ta thì nhíu mày.

"Làm sao? Tôi không thể đến đây à?"

Vốn là Thẩm Dự Khanh chuyện ở Thánh Đức, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bài xích của Lê Ngọc Mỹ thì anh ta không vui.

Lê Ngọc Mỹ nhìn thấy ánh mắt không vui của anh ta thì cô biết thái độ trong lòng mình không đúng, khi cô ta đang muốn giải thích.

Lời còn chưa nói ra thì đã bị Thẩm Dự Khanh nói trước.

"Ngọc Mỹ, tôi biết trong lòng cô vẫn còn nghĩ đến tên nhà họ Quân kia, tôi sẽ thoải mái cho cô thời gian điều chỉnh cảm xúc nhưng nó cũng có thời hạn, tôi hy vọng cô đừng làm cho tôi khó chịu dù sao bay giờ tôi cũng là chồng sắp cưới của cô.

Đôi mắt âm trầm của anh ta nhìn Lê Ngọc Mỹ rồi nói từng chữ.

Lê Ngọc Mỹ biết người đàn ông này đang nhắc nhở cô ta, tuy trong lòng cô ta hơi khó chịu nhưng cô ta cũng không muốn tiếp tục nói về vấn đề này.

Cảm ơn cậu Khanh đa nhắc nhở tôi, tôi sẽ thay đổi, không biết lần này cậu Khanh đến đây vì việc gì?"

Thẩm Dự Khanh nghe thấy cô ta gọi mình là cậu Khanh thì mới nhận ra vừa rồi mình đã chọc giận Lê Ngọc Mỹ nhưng mà anh ta không để ý.

Dù sao cô ta tức giận với anh vẫn tốt hơn là người đàn bà của mình nhớ tên đàn ông khác.

"Ngày hôm nay tôi đến đây để hỏi một chút, kế hoạch trước đây của chúng ta sao đã dừng lại rồi? Không ngờ hai ngày nay nhà ho Lê của cô lại không ra hành động nào, mà cô cũng không nói cho tôi biết."

Lê Ngọc Mỹ thì biết ngay ý của anh ta, cô ta xin lỗi nói: "Xin lỗi anh, tôi quên mất nói cho anh, kế hoạch không thay đổi, nhưng mà cha tôi muốn quan sát mấy ngày, dù sao chúng ta tăng giá theo Quân Nhật Đình đã tốn không ít tiền bạc, cha tôi lo lắng Quân Nhật Đình đang giả vờ."

Thẩm Dự Khanh nghe vậy thì anh ta suy nghĩ gì đó.

Anh ta cảm thấy việc này cũng có thể xảy ra.

Trên thực tế Quân Nhật Đình có giả vờ hay không thì chỉ chính anh mới biết được thôi.

Ngay cả người trung thành Hà Văn Tuấn đi bên cạnh anh cũng không nghĩ được.

Anh ta nhìn nhà họ Lê và hà họ Thẩm im lặng trong hai ngày, sau khi nghe báo cáo xong thì anh ta không nhịn được hỏi: "Tổng giám đốc, hai nhà bên kia không có động tĩnh gì, chúng ta có lên thu lưới không, chúng ta đã chi rất nhiều tiền cho Thánh Đức bên kia, nếu còn tiếp tục, sợ là công ty chúng ta sẽ không có doanh thu."

Quân Nhật Đình nhìn anh ta một cái rồi lắc đùa nói: "Bây giờ vẫn chưa đúng thời gian, tiếp tục làm theo kế hoạch đi."

Hà Văn Tuấn nghe thấy vậy thì rất nghi ngờ nhưng mà anh ta không hỏi nhiều, tiếp tục làm theo những gì Quân Nhật Đình sắp xếp.

Sau vài ngày thì mọi chuyện vẫn yên bình.

Hầu như cổ phần bên ngoài của Công ty Thánh Đức đều bị tập đoàn Quân Thị thu mau gần hết, thiếu chút nữa xếp ngang với cổ phiếu nhà họ Lê.

Lúc đầu Lê Ngọc Mỹ có thể bình tĩnh quan sát nhưng mà khi thấy Quân Nhật Đình sắp vượt qua bọn họ thì cô ta không ngồi yên được nữa, đi đến tìm cha Lê.

"Cha, đã qua mấy ngày rồi mà nhà họ Quân vẫn chưa có hành động gì cả, chúng ta nhanh chóng xuất thủ nếu không số cổ phiếu chúng ta sẽ đổ sông đổ biển mất."

Ba Lê suy nghĩ một lát rồi cuối cùng đồng ý.

Buổi chiều hôm đó, tập đoàn Lê Thị lại tiếp tục ra tay, họ thu mua giá cao hơn, họ đem giá cổ phiếu từ tầm tám mươi nghìn tăng lên thành một trăm bốn mươi nghìn.

Những người đang nắm giữ cổ phiếu cho đây là trận chiến cuối cùng của hai người bọn họ nên anh bán hết số cổ phiếu đó đi.

Thị trường chứng khoán lại thay đổi.

Khi Hà Văn Tuấn nghe được tin này thì vội vã báo cáo cho Quân Nhật Đình.

" Tổng giám đốc, tập đoàn Lê Thị bên kia lại tăng giá cổ phiếu nên, những người có cổ phiếu đã bán hết cho Lê Thị bên kia, chúng ta có tiếp tục tăng giá không?"

Quân Nhật Đình nghe thấy tin này thì khóe miệng anh nở một nụ cười kì lạ.

"Không cần, chúng ta bán từng nhóm cổ phiếu chúng ta có trong tay đi, nhớ kỹ, phải tăng giá làm cho nhà họ Lê bên kia mua nó bằng giá cao."

Hà Văn Tuấn ngẩn người, anh ta nghĩ mình nghe lầm, sau đó hỏi lại một lần nữa: "Tổng giám đốc, anh vừa nói gì vậy?"

Quân Nhật Đình liếc anh ta một cái, biết anh ta không tin nên anh cũng không ngại nhắc lại một lần nữa.

"Tôi nói là cậu hãy bán hết số cổ phiếu mà chúng ta đang giữ đi."

Hà Văn Tuấn nghe thấy câu này nữa thì có thể xác nhận không phải là mình nghe nhầm.

Bởi vậy nên anh ta càng nghi ngờ.

Những cổ phiếu này anh ta vất vả mới mua về được, nhưng bây giờ lại bán đi, anh ta cảm thấy mình không hiểu giám đốc nhà mình nghĩ gì.

"Nếu bán hết số cổ phiếu này đi, chúng ta sẽ mất quyền mua lại công ty Thánh Đức."

Anh ta không nhịn được nhắc nhở anh một câu.

Quân Nhật Đình biết được anh ta đang nghĩ gì nên anh thẳng thắn nói ra một ít kế hoạch của mình.

"Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nói mình sẽ thu mua công ty này."

Một câu nói đơn giản của anh đã làm cho Hà Văn Tuấn hiểu ra và anh ta càng nghi ngờ.

Nếu như tổng giám đốc của anh ta không có ý nghĩ thua mau công ty này thì tại sao lại mua nhiều cổ phiếu với giá cao như vậy.

Sau đó sẽ có một triển vọng mới ở công ty Thánh Đức, và giá trị thị trường của nó cũng rất cao, nếu như tu mua nó về thì nó có thể thay đổi tình trạng đang bị tấn công bây giờ của tập đoàn Quân Thị.

Nhưng mà cho dù anh ta nghi ngờ trong lòng thì Quân Nhật Đình cũng không cho anh ta thêm lời giải thích nào cả.

Anh sắp xếp một loạt hành động cho Hà Văn Tuấn rồi đứng dậy đi ra ngoài công ty.

Hà Văn Tuấn trông thấy anh rời đi thì xoay người đi làm những việc mà anh sắp xếp.

Tối đó khi Quân Nhật Đình vốn định ăn cơm với Hứa Thanh Khê nhưng do hai ngày ngày nhà họ Lê khắc thường nên những người trong nhà họ Quân lo lắng, nên mới bảo quản gia nói cho hai người về nhà chính ăn cơm.

Hứa Thanh Khê dọn dẹp một lúc rồi đi theo Quân Nhật Đình về nhà chính.

Bà Quân nhìn thấy hai người dắt tay nhau đi đến thì bà ta cảm thấy không thích Hứa Thanh Khê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.