Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 395: Chương 395: Kiếm ai gả đại




Ông Lê nghe Lê Ngọc Mỹ nói xong thì lông mày cau lại.

"Nhưng lúc này, ai sẽ liên thủ với chúng ta?"

Ông ta hiểu ý con gái mình, nhưng mà nhà họ Quân làm lớn ở thủ đô nhiều năm, không có niềm tin tuyệt đối thì sẽ không có ai chấp nhận phiêu lưu mà hợp tác với bọn họ.

Hiển nhiên Lê Ngọc Mỹ cũng hiểu ẩn ý bên trong câu nói của cha cô ta, mím môi nói: "Người ngoài thì không thể nào, nhưng nếu là thông gia thì sao?"

Ông Lê chấn kinh: "Ngọc Mỹ, con..."

Lê Ngọc Mỹ không đợi cha cô ta nói xong, ngắt lời: "Bố, con biết bố muốn nói cái gì, lúc trước con muốn gả cho Quân Nhật Đình, ngoại trừ con thích anh ta thì còn cảm thấy ở thủ đô này chỉ có anh ta xứng với con, lại cảm thấy nhà họ Quân có thể để cho nhà họ Lê chúng ta nâng cao một bước nên mới chọn anh ta."

Cô ta nói xong, hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: "Bây giờ con và anh ta đã không thể nữa, trời đất xui khiến mà thành tử địch, đương nhiên là không thể lôi kéo toàn bộ nhà họ Lê theo, con có thể hưởng thụ vinh quang mà nhà họ Lê mang đến thì cũng có thể hi sinh vì nhà họ Lê.”

Ông Lê nghe nói như vậy thì rung động không thôi.

"Con có giác ngộ như vậy cha rất vui mừng, nhưng mà vậy cha cũng không cho con tìm người gả đại."

Lê Ngọc Mỹ gật đầu: "Tất nhiên, con có mấy cái danh sách, cha, cha xem thử xem sao.”

Cô ta nói mấy gia tộc, mặc dù gia thế không bằng nhà họ Quân nhưng hai nhà liên thủ thì đối phó với nhà họ Quân cũng rất dễ dàng.

Ông Lê trầm tư một hồi, nói: "Những người này con tìm cơ hội tiếp xúc một chút, nếu là có người thích hợp thì cha sẽ không phản đối."

Lê Ngọc Mỹ gật đầu, sau đó rời khỏi phòng làm việc.

Cùng lúc đó Tập đoàn Quân Thị.

Quân Nhật Đình gọi Hà Văn Tuấn tới dò hỏi: "Những ngày gần đây, bên phía nhà họ Lê có động tĩnh gì không?"

Hà Văn Tuấn hồi tưởng một chút, lắc đầu nói: "Không có, người theo dõi đều nói hai ngày này người nhà họ Lê hết sức thành thật, không phải đi công ty thì là về nhà, ngay cả người ra ngoài xã giao cũng rất ít.”

Quân Nhật Đình nghe xong thì nhíu mày lại.

Ngay cả xã giao cũng giảm đi, có chút không đúng lắm.

"Cậu tiếp sai người theo dõi chặt chẽ cho tôi, nhất là Lê Ngọc Mỹ, xem gần đây cô ta có tiếp cận ai không."

Quân Nhật Đình nhớ đến trước đó Lê Ngọc Mỹ liên lạc với bọn người Diệu Tư ngay dưới mí mắt anh nên không yên lòng mà dặn dò thêm.

Đặc biệt là những ngày này nhà họ Lê bị anh chèn ép đến thảm như vậy, theo lý thì bọn họ không thể im lặng như vậy được.

Ngay khi anh đang suy đoán không thôi thì nhà họ Lê tựa như không bị ảnh hưởng mà bắt đầu tham gia tiệc rượu.

Nhất là Lê Ngọc Mỹ, không có từ chối các công tử nhà khác tới gần như trước mà ngược lại còn trò chuyện vui vẻ với bọn họ, tựa như một con bướm rực rỡ bay lượn giữa đám đàn ông.

Hà Văn Tuấn nhận được tin tức này thì lập tức báo cáo cho Quân Nhật Đình.

"Tổng giám đốc, những ngày này người của chúng ta phát hiện Lê Ngọc Mỹ thường xuyên tham gia tiệc rượu, có đôi khi sẽ còn đi theo một vài công tử ra ngoài du ngoạn."

Quân Nhật Đình nhíu mày, nhưng anh nghĩ ngay ra được nhà họ Lê đang nghĩ gì.

"Cậu làm một phần báo cáo kỹ càng về các công tử mà cô ta từng tiếp xúc, cả nhân thân lẫn thân thế đều điều tra kĩ, sáng mai đưa đến phòng làm việc của tôi."

Hà Văn Tuấn nhận lệnh, cúp điện thoại đi làm.

Sau khi Quân Nhật Đình cúp điện thoại thì cũng trở về phòng bếp.

Hứa Thanh Khê nhìn sắc mặt anh không đúng thì không nhịn được mà hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Quân Nhật Đình không có giấu giếm, nói cho cô biết quan điểm của mình.

"Có lẽ mấy ngày nay bên phía nhà họ Lê sẽ có động tác."

Hứa Thanh Khê nghe vậy thì trong mắt tràn đầy lo lắng.

"Có ảnh hưởng lớn tới chúng ta không?”

Quân Nhật Đình lắc đầu: "Không xác định, tuy nhiên có thể khẳng định hẳn là bọn họ muốn thông qua thông gia để phá cục."

Hứa Thanh Khê ngây ngẩn cả người.

Thông gia phá cục?

Xem ra nhà họ Lê là quyết tâm muốn phân cao thấp với bọn họ.

Trên thực tế cũng là như vậy.

Lê Ngọc Mỹ muốn khiến cho Quân Nhật Đình hối hận, những ngày gần đây cũng dựa vào một hơi này mà làm những chuyện mà cô ta không thích.

Mà trải qua mấy ngày quần thảo, cuối cùng cô ta cũng xác định được gia tộc sẽ thông gia, một cậu chủ khác của một gia tộc lớn ở thủ đô, đại cậu chủ của nhà họ Thẩm, Thẩm Dự Khanh.

Hôm nay, hai người gặp nhau trong quán cà phê.

Thẩm Dự Khanh mặc một bộ quần áo bình thường, cộng thêm vẻ ngoài tuấn tú của anh ta thì cũng xem như trai đẹp hiếm thấy, tuy nhiên nếu so với Quân Nhật Đình thì vẫn kém một chút.

"Hôm nay cô Lê hẹn tôi ra hẳn không phải là chỉ để uống cà phê chứ?”

Anh ta lười biếng dựa vào ghế sa lon, giống như cười mà không phải cười, nhìn chằm chằm Lê Ngọc Mỹ.

Lê Ngọc Mỹ cười khẽ, khuấy đều ly cà phê truớc mặt: "Cậu chủ Thẩm nói không sai, kỳ thật hôm nay hẹn anh ra là có một hạng mục muốn hợp tác với cậu chủ Thẩm.”

Thẩm Dự Khanh nhíu mày, cười nói: "Cô Lê nói gì tôi nghe không hiểu, hợp tác với tôi? Chẳng lẽ không phải là hợp tác với nhà họ Thẩm sao?”

Lê Ngọc Mỹ híp mắt nhìn Thẩm Dự Khanh, không có bỏ sót vẻ u ám chợt lóe trong đáy mắt anh ta.

"Cậu chủ Thẩm đừng giả vờ không biết gì cả với tôi, tình huống nhà họ Lê chúng tôi như thế nào thì chắc Thẩm cậu chủ cũng biết, mà tôi cũng biết tình cảnh của cậu chủ Thẩm ở nhà họ Thẩm, nếu như cậu chủ Thẩm chịu hợp tác với tôi thì nhà họ Lê chúng tôi có thể làm hậu thuẫn cho cậu chủ Thẩm, tương lai Thẩm cậu chủ đoạt chức gia chủ cũng sẽ dễ hơn.”

Dứt lời, dáng vẻ cà lơ phất phơ của Thẩm Dự Khanh cũng đổi thành nghiêm túc.

Anh ta nhìn chằm chằm Lê Ngọc Mỹ, hồi lâu sau mới nở nụ cười yếu ớt: "Cô Lê đúng như lời đồn, rất thông minh.”

Lê Ngọc Mỹ hơi nhếch khóe môi, bởi vì cô ta cảm nhận được sự buông lỏng trong lời nói của Thẩm Dự Khanh.

"Thẩm cậu chủ quá khen."

Thẩm Dự Khanh không có nói tiếp mà hỏi thẳng luôn: "Nói đi, cô muốn hợp tác như thế nào?"

Lê Ngọc Mỹ nghe vậy thì nhìn chằm chằm Thẩm Dự Khanh, gằn từng chữ: "Ta muốn Thẩm cậu chủ đính hôn với tôi."

Thẩm Dự Khanh sửng sốt, thú vị nhìn Lê Ngọc Mỹ.

"Tôi nhớ hình như là cô thích người ở nhà họ Quân?"

Lê Ngọc Mỹ không có phủ nhận, cũng không có thừa nhận.

"Trước mặt gia tộc thì nhi nữ tình trường gì cũng có thể bỏ được.”

Thẩm Dự Khanh lập tức hiểu được ý của cô ta, trong lòng âm thầm sợ hãi, thán phục tâm trí của Lê Ngọc Mỹ.

Nếu cô ta là đàn ông thì có thể cô ta sẽ dẫn nhà họ Lê lên một tầm cao mới ở thủ đô, tuy nhiên bây giờ cũng không sai.

Hai nhà liên thủ, đôi bên cùng có lợi, anh ta cũng có chỗ tốt không ngừng.

Cũng bởi vậy nên xế chiều hôm đó, truyền thông cũng bắt đầu đưa tin hai nhà thông gia với nhau.

“Lê Quân quyết đâu, cô cả nhà họ Lê lựa chọn thông gia, phải chăng là trả thù?”

“Nhà họ Lê và nhà họ Thẩm bắt tay, nhà họ Quân còn có thể chèn ép nữa sao?”

“Nhà họ Lê đã giải trừ nguy cơ, có phản kích hay không? “

Tin tức trên mạng khiến cư dân mạng xem rất kích thích.

Bọn họ cũng rất muốn biết ai thắng ai thua trong trận chiến thương mại này.

Quân Nhật Đình nhận được tin tức này từ Hà Văn Tuấn, nguy hiểm nheo mắt lại.

"Xem ra suy đoán của tôi không sai, nhà họ Lê vẫn nhờ người ngoài."

Hà Văn Tuấn nghe vậy thì hơi lo lắng: "Chắc chắn bên phía nhà họ Lê sẽ phản công, tổng giám đốc, chúng ta có cần tăng tốc độ chèn ép hay không?"

Quân Nhật Đình mím môi trầm tư.

Anh hơi hiểu nhà họ Thẩm, tuy Thẩm Dự Khanh là đại cậu chủ nhà họ Thẩm nhưng cũng không phải là người thừa kế chắc chắn của nhà họ Thẩm.

Không loại trừ khả năng anh ta liên kết với Lê Ngọc Mỹ là muốn đạp nhà họ Quân anh xuống để leo lên, chính thức trở thành người thừa kế xứng danh của nhà họ Thẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.