Người đàn ông đi đầu có dáng người mảnh khảnh, những đường nét tinh xảo lại toát ra tà khí và bí ẩn. Người đàn ông này là Long Đại Thành và là cha của đứa con Hứa Thanh Tuệ.
Phía sau anh ta là một đội vệ sĩ được đào tạo bài bản, từng người một, vẻ mặt uy nghiêm và khí chất độc đoán khiến người khác phải sợ hãi khi nhìn vào.
“Anh Long.”
Hứa Hải Minh lúng túng đứng ở một bên, đây là người đàn ông thứ hai khiến anh cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt, ngoại trừ Quân Nhật Đình.
Long Đại Thành lạnh lùng liếc nhìn anh ta hỏi: “Đứa bé đang ở đâu?”
“Đứa trẻ sinh non nên hiện đang nằm trong lồng ấp.”
Hứa Hải Minh lau mồ hôi lạnh trên trán như đang suy nghĩ điều gì đó, nói tiếp: “Anh đừng lo lắng, đứa bé không gặp nguy hiểm.”
Người đàn ông cau mày: “Đưa tôi đi xem một chút.”
“Nhưng Thanh Tuệ vẫn đang đợi anh. Anh không định gặp Thanh Tuệ trước sao?”
Nhưng trước khi Hứa Hải Minh kịp nói hết lời phía sau đã bị Long Đại Thành ném cho ánh mắt lạnh lùng, lập tức cổ họng như bị nghẹn lại.
“Anh Long, mời anh đi theo em.”
Vài phút sau, một đoàn người đến phòng lồng ấp.
Vì đặc thù của đứa trẻ, nên bé nằm ở phòng tốt nhất ngoài ra còn có ba y tá và một bác sĩ chuyên môn chăm sóc.
Long Đại Thành nhìn đứa bé trong lồng ấp qua cửa sổ kiểm tra, vẻ lạnh lẽo trên gương mặt anh ta dịu đi rất nhiều.
“Đứa bé thế nào rồi?”
Bác sĩ thấy Hứa Hải Minh đưa mắt ra hiệu liền cung kính nói: “Tình trạng đứa bé rất ổn định, chờ đến khi đủ tháng liền có thể chuyển ra ngoài.”
“Chăm sóc đứa trẻ cho thật tốt.”
Long Đại Thành thu hồi tầm mắt, làm như không có việc gì như giọng nói mang đầy ý cảnh cáo.
“Đây là đương nhiên, đứa bé này không chỉ là của anh Long, là máu thịt của Hứa Thanh Tuệ mà còn là cháu ngoại của tôi a.”
Trong lời nói của Hứa Hải Minh hàm ý tỏ thái độ.
Hứa Thanh Khê đột nhiên bình tĩnh lại, cô làm sao có thể vì chuyện cá nhân mà vứt bỏ mẹ không quan tâm.
Cô hít một hơi thật sâu như trút hết sức lực, đáp: “Đừng lo, nửa tháng nữa tôi sẽ tự đi, chỉ cần cô giữ lời hứa là được.”
“Đương nhiên.”
Trong mắt Hứa Thanh Khê lóe lên tia u ám, chế nhạo nói: “Hãy lo tận hưởng nửa tháng cuối cùng của cô đi.”
Vừa dứt lời, cô ta trực tiếp cúp điện thoại.
Hứa Thanh Tuệ cầm điện thoại một hồi lâu, không kịp định thần lại, nước mắt lập tức trào ra từ khóe mắt cô lặng lẽ trượt xuống.
Trái tim cô đau như bị một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào, đau đến mức không thở nổi.
Cô cũng từng nghĩ chỉ cần lấy đủ tiền chữa bệnh cho mẹ sau đó không cần quan tâm gì nữa nhưng sau gần một năm chung sống, trái tim cô đã mất kiểm soát.
Cô phải làm gì bây giờ? Cô không muốn rời đi, một chút cũng không muốn nhưng lại không thể không rời đi.
Vì chuyện này, Hứa Thanh Khê cả ngày đều rất chán nản, không còn sức lực để làm bất cứ việc gì.
Buổi tối, khi Quân Nhật Đình từ công ty trở về, tự nhiên phát hiện ra sự khác thường của Hứa Thanh Khê. Trong bữa tối, anh giả vờ thản nhiên hỏi: “Là ai làm em không vui thế?”
Hứa Thanh Khê khựng người và lấp liếm nói: “Không ai chọc giận em cả.”
Quân Nhật Đình nhướng mày: “Thật sao?”
“Ừm, trước đây có một bản thiết kế mãi mà chưa xử lý xong, mấy ngày này lại tiếp tục bị hoãn lại nên cảm thấy có chút bực bội.”
Hứa Thanh Khê lấy đại một cái cớ nhưng trong lòng cô lại khó chịu muốn chết.
Cô nắm chặt lòng bàn tay để nước mắt không chảy ra.
Sau một lúc, cô dường như đã hạ quyết tâm gì đó, nhìn Quân Nhật Đình cười nói: “Nhân tiện, buổi tối anh có kế hoạch gì không?”
“Sao vậy? Em muốn cùng anh giao lưu trao đổi một chút đúng không?”
Quân Nhật Đình không nghĩ tới nữa, trêu chọc nhìn Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê cố gắng hết sức để cư xử như bình thường, gật đầu đáp: “Ừm, em muốn trao đổi với anh một chút.”
“Nếu vậy có thể muộn một chút vì anh vẫn còn hai tài liệu cần xử lý gấp.”
“Không sao, em có thể đến phòng làm việc chờ anh làm xong sẽ thảo luận.”
Long Đại Thành nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, nói tiếp: “Lần này sang đây chủ yếu là thăm em và con.”
Hứa Thanh Tuệ sững sờ, trên mặt lập tức gợn sóng hiện ra một nụ cười mãn nguyện: “Vậy anh đi về cẩn thận.”
Cứ như vậy Long Đại Thành lặng lẽ đến rồi cũng lặng lẽ rời đi.
Nửa tháng sau, Hứa Thanh Tuệ ở bệnh viện gần như đã hồi phục, lúc chuẩn bị xuất viện cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Hứa Thanh Khê: “Hứa Thanh Khê, là tôi đây. Tôi cho cô nửa tháng chuẩn bị, nửa tháng sau tôi muốn hoán đổi thân phận với cô.”
Cả người Hứa Thanh Khê giống như đang ở trong mơ. “Đông” một tiếng, chiếc điện thoại trực tiếp rơi xuống bàn làm việc.
“Này, Hứa Thanh Khê, cô có nghe tôi nói gì không?”
Hứa Thanh Tuệ cau mày, bất mãn liếc nhìn điện thoại.
Hứa Thanh Khê hoảng sợ, cố nén cảm xúc dâng trào trong lòng, run rẩy nhấc điện thoại: “Tôi nghe rồi nhưng sao, sao lại nhanh như vậy? Không phải vẫn còn hai tháng sao?”
Ánh mắt Hứa Thanh Tuệ lóe lên: “Đây không phải chuyện cô nên hỏi, nhớ rõ sau nửa tháng, hãy thành thành thật thật đem thân phận trả lại cho tôi, đừng có vọng tưởng những cái kia là của cô.”
Hô hấp Hứa Thanh Khê như bị trì trệ.
Vào lúc này, trong đầu cô chợt lóe lên gương mặt của Quân Nhật Đình, còn có những cảnh tượng lúc ở chung với Quân Nhật Đình từng li từng tí, trong lòng đau khổ tột cùng.
Hứa Thanh Tuệ thấy lâu rồi mà không nhận được phản hồi, trong lòng mơ hồ phỏng đoán: “Hứa Thanh Khê, không phải là cô diễn giả thành thật rồi chứ, không nỡ rời đi sao?”
Trái tim Hứa Thanh Khê run lên, cô quả thật diễn giả tình thật lưu luyến không muốn rời.
”Hứa Thanh Khê, tôi khuyên cô nên hiểu rõ thân phận của mình hay là cô không muốn gặp mẹ mình nữa?”
Hứa Thanh Tuệ nheo mắt nguy hiểm. Cô ta không thể để Hứa Thanh Khê phá hỏng kế hoạch của mình.
Hứa Thanh Khê đột nhiên bình tĩnh lại, cô làm sao có thể vì chuyện cá nhân mà vứt bỏ mẹ không quan tâm.
Cô hít một hơi thật sâu như trút hết sức lực, đáp: “Đừng lo, nửa tháng nữa tôi sẽ tự đi, chỉ cần cô giữ lời hứa là được.”
“Đương nhiên.”
Trong mắt Hứa Thanh Khê lóe lên tia u ám, chế nhạo nói: “Hãy lo tận hưởng nửa tháng cuối cùng của cô đi.”
Vừa dứt lời, cô ta trực tiếp cúp điện thoại.
Hứa Thanh Tuệ cầm điện thoại một hồi lâu, không kịp định thần lại, nước mắt lập tức trào ra từ khóe mắt cô lặng lẽ trượt xuống.
Trái tim cô đau như bị một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào, đau đến mức không thở nổi.
Cô cũng từng nghĩ chỉ cần lấy đủ tiền chữa bệnh cho mẹ sau đó không cần quan tâm gì nữa nhưng sau gần một năm chung sống, trái tim cô đã mất kiểm soát.
Cô phải làm gì bây giờ? Cô không muốn rời đi, một chút cũng không muốn nhưng lại không thể không rời đi.
Vì chuyện này, Hứa Thanh Khê cả ngày đều rất chán nản, không còn sức lực để làm bất cứ việc gì.
Buổi tối, khi Quân Nhật Đình từ công ty trở về, tự nhiên phát hiện ra sự khác thường của Hứa Thanh Khê. Trong bữa tối, anh giả vờ thản nhiên hỏi: “Là ai làm em không vui thế?”
Hứa Thanh Khê khựng người và lấp liếm nói: “Không ai chọc giận em cả.”
Quân Nhật Đình nhướng mày: “Thật sao?”
“Ừm, trước đây có một bản thiết kế mãi mà chưa xử lý xong, mấy ngày này lại tiếp tục bị hoãn lại nên cảm thấy có chút bực bội.”
Hứa Thanh Khê lấy đại một cái cớ nhưng trong lòng cô lại khó chịu muốn chết.
Cô nắm chặt lòng bàn tay để nước mắt không chảy ra.
Sau một lúc, cô dường như đã hạ quyết tâm gì đó, nhìn Quân Nhật Đình cười nói: “Nhân tiện, buổi tối anh có kế hoạch gì không?”
“Sao vậy? Em muốn cùng anh giao lưu trao đổi một chút đúng không?”
Quân Nhật Đình không nghĩ tới nữa, trêu chọc nhìn Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê cố gắng hết sức để cư xử như bình thường, gật đầu đáp: “Ừm, em muốn trao đổi với anh một chút.”
“Nếu vậy có thể muộn một chút vì anh vẫn còn hai tài liệu cần xử lý gấp.”
“Không sao, em có thể đến phòng làm việc chờ anh làm xong sẽ thảo luận.”