Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 442: Chương 442: Là tôi đã hiểu lầm




Hứa Thanh Khê nghe thấy Trần Hoài Tâm nhắc đến bạn tốt của mình, trong mắt cô cũng là sự quan tâm thật lòng, nét mặt cứng nhắc dần dần mềm mại xuống.

Trần Hoài Tâm nhìn thấy, nụ cười trên mặt anh ta cũng rạng rỡ hơn.

Làm sao anh ta không nhìn ra Hứa Thanh Khê đề phòng mình, mặc dù không biết cô đã gặp phải chuyện gì. Nhưng anh ta không hy vọng Hứa Thanh Khê coi mình thành người ngoài, nhất là anh ta còn biết bí mật của cô.

"Nếu không phải hôm nay cô ấy thực sự không xin nghỉ được, đoán chừng cô ấy cũng sẽ tới để tiến hành tra khảo mười em đủ tám kiểu." Anh ta nói tiếp để làm cho Hứa Thanh Khê buông lỏng.

Hứa Thanh Khê không nhịn được cười ra tiếng, cô nghĩ đến tính cách Phạm Kiều An luôn hí hửng, tâm trạng u ám hồi lâu cũng đỡ hơn.

"Xem ra lần sau gặp mặt, tôi phải chuẩn bị chút đồ ăn ngon, không thì cô ấy sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi."

"Cũng không phải, cô ấy cũng thường hay phàn nàn về em trước mặt anh." Trần Hoài Tâm phụ họa, hơn nữa anh ta cũng muốn cho Hứa Thanh Khê nghe được một số lời hay ho.

Cô ngạc nhiên nhíu mày: "Hoài Tâm, anh và Phạm Kiều An..."

Cô không nói ra câu nói kế tiếp, nhưng ý kia đã rất rõ ràng rồi.

Trần Hoài Tâm vừa im lặng lại thất vọng: "Em suy nghĩ lung tung gì vậy, anh và Phạm Kiều An là bạn bè trong sạch, cô ấy không phải kiểu người mà anh thích."

Lúc anh ta nói lời này, ánh mắt anh ta bình tĩnh nhìn Hứa Thanh Khê, đáy mắt nồng nàn tình cảm đến nỗi Hứa Thanh Khê muốn coi nhẹ cũng không được.

"Ha ha, xem ra là tôi đã hiểu lầm." Cô không muốn tiếp tục đề tài này, cô giả bộ như không thấy cười ha hả bỏ qua nó.

Làm sao Trần Hoài Tâm không biết, ánh sáng trong mắt anh ta có chút ảm đạm, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.

Anh ta chưa quên tình cảnh hiện tại của Hứa Thanh Khê, có một số việc cũng không thích hợp phát triển.

Cũng bởi vậy anh ta mới dời đi chủ đề.

Hai người trò chuyện rất cởi mở. Đến trưa, tất nhiên cũng cùng nhau ăn cơm.

"Đây đều là món em thích ăn, nhưng nghe nói tiệm này đổi đầu bếp, anh cũng không biết có nấu ra mùi vị giống như trước không nữa." Trần Hoài Tâm chăm sóc Hứa Thanh Khê ăn cơm, động tác của anh ta rất tự nhiên, Hứa Thanh Khê cũng chấp nhận một cách tự nhiên.

Dù sao ở trường học, cô cũng rất được Trần Hoài Tâm quan tâm.

Chỉ là nhìn thấy bọn họ rất tự nhiên, Mạc Ly đã cảm thấy hết sức chướng mắt.

Cô ta nhìn thấy Hứa Thanh Khê và Trần Hoài Tâm cười cười nói nói, thậm chí còn chấp nhận để người đàn ông kia gắp đồ ăn, ánh mắt sắc bén bắn vào Hứa Thanh Khê như muốn xẻo thịt cô.

Động tác ăn cơm của Hứa Thanh Khê dừng một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục như bình thường.

Cô như có điều suy nghĩ, cũng bỏ mặc sự chăm sóc của Trần Hoài Tâm.

Mà những thứ này Mạc Ly đều nhìn thấy, cô ta không thể nghi ngờ là Hứa Thanh Khê đã vượt quá giới hạn.

"Con ả đê tiện kia, vậy mà lại muốn đội nón xanh cho cậu cả à. Dù cô muốn làm vậy cũng phải được Mạc Ly tôi đồng ý cho phép!"

Cô ta như cô vợ đến bắt gian, khí thế hung hăng đi đến chỗ Hứa Thanh Khê.

Trần Hoài Tâm nhận ra cô ta tới gần, bởi vì biết người nọ tới cùng Hứa Thanh Khê. Anh ta đang muốn hỏi thăm là có chuyện gì, bất chợt nồi canh đã dội thẳng từ trên đầu anh ta dội xuống.

"Mạc Ly, cô làm gì thế?"

Hứa Thanh Khê không nghĩ tới Mạc Ly vừa đến đã làm ra hành động như vậy, sau đó cô thấy khiếp sợ rồi tức giận trừng mắt nhìn cô ta, hơn nữa cô cũng không quên giúp Trần Hoài Tâm lau nước canh trên người.

"Hoài Tâm, anh sao rồi?"

Mạc Ly nhìn thấy động tác của cô lại tức giận lên.

"Đôi gian phu dâm phụ."

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê, mạnh mẽ kéo người ra: "Có phải mợ cả đã quên mình có thân phận gì không?"

Cô ta răn dạy Hứa Thanh Khê xon, cũng chưa quên Trần Hoài Tâm, cô ta dùng giọng điệu chanh chua nhục nhã nói: "Tôi nói tại sao gần đây mợ cả lại giận dỗi cậu cả, hóa ra là có niềm vui mới. Ôi, tôi thật sự không nhìn ra, mà mợ cả cũng hay thật, người này trông cũng chỉ thanh tú, cô muốn ngủ một đêm cũng rẻ lắm nhỉ. Cũng không biết anh ta có thể thỏa mãn được mợ cả hay không?"

Trần Hoài Tâm bị cô ta nói đến khuôn mặt lúc xanh lúc tím, còn Hứa Thanh Khê cũng chẳng tốt đẹp gì.

Nhất là tiếng động bên bọn họ huyên náo không nhỏ, dẫn tới khách hàng xung quanh đều nhìn sang.

"Đây là tình huống gì đây? Bắt kẻ thông dâm hay bạn trai vượt quá giới hạn ấy nhỉ?"

"Nghe giống như không phải, người phụ nữ kia gọi người nọ là mợ cả, sợ là cô mợ cả kia lén lút yêu đương vụng trộm bị cấp dưới của chồng phát hiện."

"Làm sao lại máu chó như thế?"

"Mặc kệ nó, dù sao cũng đang xem trò hay, nhưng sao tôi thấy người được gọi laf mợ cả kia nhìn quen mắt như vậy."

"Tôi cũng cảm thấy nhìn quen mắt, nhưng không nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu."

Mạc Ly nghe thấy mấy câu này, ánh mắt lóe lên ánh sáng.

Cô ta muốn cho những người này nhận ra Hứa Thanh Tuệ, đến lúc đó người phụ nữ này mất thể diện, bà Kim Hồng càng không bỏ qua cho cô.

Nhưng ngay lúc cô ta chuẩn bị thêm mắm dặm muối, bất chợt một tiếng bạt tai thanh thúy lại vang lên bên tai cô ta.

Ngay sau đó, trên mặt đau đớn làm cô ta vừa đau vừa giận.

Chỉ thấy trên mặt cô ta in năm dấu tay đỏ, mà tay của Hứa Thanh Khê chưa buông xuống. Cũng không biết có phải do dùng quá sức hay không mà tay của cô hiện ra ửng đỏ.

"Con ả đê tiện, cô dám đánh tôi sao?" Mạc Ly giận dữ, cô ta cũng quên mất thân phận, hai mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của cô ta, cô run rẩy theo bản năng. Nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, trở tay lại tát một cú tới!

"Đánh cô thì làm sao? Cô không hiểu quy tắc, tất nhiên phải bị dạy dỗ!" Cô xụ mặt quát lớn với Mạc Ly. .

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt) |||||

Từ khi nào mà Mạc Ly lại bị đối xử như vậy, trong lúc nhất thời, thần kinh căng cứng lập tức gãy mất.

"Đây là tình huống gì đây? Bắt kẻ thông dâm hay bạn trai vượt quá giới hạn ấy nhỉ?"

"Nghe giống như không phải, người phụ nữ kia gọi người nọ là mợ cả, sợ là cô mợ cả kia lén lút yêu đương vụng trộm bị cấp dưới của chồng phát hiện."

"Làm sao lại máu chó như thế?"

"Mặc kệ nó, dù sao cũng đang xem trò hay, nhưng sao tôi thấy người được gọi laf mợ cả kia nhìn quen mắt như vậy."

"Tôi cũng cảm thấy nhìn quen mắt, nhưng không nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu."

Mạc Ly nghe thấy mấy câu này, ánh mắt lóe lên ánh sáng.

Cô ta muốn cho những người này nhận ra Hứa Thanh Tuệ, đến lúc đó người phụ nữ này mất thể diện, bà Kim Hồng càng không bỏ qua cho cô.

Nhưng ngay lúc cô ta chuẩn bị thêm mắm dặm muối, bất chợt một tiếng bạt tai thanh thúy lại vang lên bên tai cô ta.

Ngay sau đó, trên mặt đau đớn làm cô ta vừa đau vừa giận.

Chỉ thấy trên mặt cô ta in năm dấu tay đỏ, mà tay của Hứa Thanh Khê chưa buông xuống. Cũng không biết có phải do dùng quá sức hay không mà tay của cô hiện ra ửng đỏ.

"Con ả đê tiện, cô dám đánh tôi sao?" Mạc Ly giận dữ, cô ta cũng quên mất thân phận, hai mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của cô ta, cô run rẩy theo bản năng. Nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, trở tay lại tát một cú tới!

"Đánh cô thì làm sao? Cô không hiểu quy tắc, tất nhiên phải bị dạy dỗ!" Cô xụ mặt quát lớn với Mạc Ly.

Từ khi nào mà Mạc Ly lại bị đối xử như vậy, trong lúc nhất thời, thần kinh căng cứng lập tức gãy mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.