Quân Nhật Đình sao có thể không quan tâm khi thấy Hứa Thanh Khê muộn như vậy còn chưa về nhà.
“Em đang ở đâu?” Giọng nói của Quân Nhật Đình đầy lo lắng.
Hứa Thanh Khê đương nhiên cũng nhận ra điều đó, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp.
Cô đáp: “Em vừa đến khách sạn của Minh Phượng, em sắp về rồi đây.”
Quân Nhật Đình cau mày: “Em làm gì mà muộn như vậy còn ở đó?”
Hứa Thanh Khê nói ngắn gọn về sự việc lúc ban ngày rồi kết luận: “Không phải vấn đề gì quá lớn, anh không cần lo lắng.”
Quân Nhật Đình thấy cô có thể tự xử lý được, vì vậy anh cũng không hỏi quá nhiều.
Anh liếc mắt nhìn đồng hồ, đã quá muộn, không muốn Hứa Thanh Khê về một mình, anh liền nói: “Em cứ đứng yên ở khách sạn, anh sẽ tới đón.”
Hứa Thanh Khê định nói không cần nhưng Quân Nhật Đình dứt lời đã cúp máy.
Cô nhìn chiếc điện thoại lòng tràn đầy hạnh phúc. Không biết từ lúc nào, khóe miệng cô đã bất giác nở nụ cười ngọt ngào.
Sau nửa giờ, Quân Nhật Đình đã lái xe đến trước mặt Hứa Thanh Khê. Cô mở cửa, bước lên xe rồi nói bằng giọng vui vẻ: “Đi thôi.”
Cô vừa nói vừa thắt dây an toàn, không ngờ lúc này từ bụng cô phát ra một tiếng ‘ùng ục’ khiến động tác của cô có chút ngại ngùng và gò má cô thoáng ửng hồng.
Quân Nhật Đình cau mày nhìn cô, nói bằng giọng không hài lòng: “Em chưa ăn cơm tối à?”
“Em quá bận rộn nên quên mất, vừa rồi cũng không cảm thấy đói lắm.” Thanh Khê đáp.
Quân Nhật Đình nhìn cô chằm chằm, sau đó khởi động xe và đi ra khỏi khách sạn. Hứa Thanh Khê nhìn bộ dạng xấu xí của anh, tưởng anh ta đang tức giận, đang định nhận lỗi thì chiếc xe bỗng dừng lại.
“Xuống xe.” Quân Nhật Đình ra lệnh rồi bước xuống xe trước.
Hứa Thanh Khê thấy vậy lập tức tuân lệnh. Cô phát hiện nơi Quân Nhật Đình dừng xe là một nhà hàng bán đồ ăn truyền thống. Cô nhìn theo bóng lưng của anh mà cảm thấy càng thêm ấm lòng.
Cô liền chủ động bước tới ôm lấy cánh tay của Quân Nhật Đình.
“Được rồi, đừng tức giận, em hứa lần sau sẽ ngoan ngoãn ăn cơm đúng giờ, lần này là lỗi của em.” Hứa Thanh Khê dỗ dành Quân Nhật Đình bằng một vẻ mặt đáng yêu.
Quân Nhật Đình nheo mắt nhìn cô rồi quay đi chỗ khác, tuy không nói gì nhưng gương mặt lạnh lùng của anh có chút dịu đi.
Hứa Thanh Khê tự nhiên cũng nhận ra được điều này. Biết anh rất kiêu ngạo, cô cố dỗ dành thêm vài lần nữa để Quân Nhật Đình chú ý đến cô.
Sau đó cả hai dùng bữa, không khí rất vui vẻ. Đặc biệt là khi Hứa Thanh Khê nói về kế hoạch làm việc sắp tới, vẻ mặt rạng rỡ của cô khiến Quân Nhật Đình không thể rời mắt mà không hiểu tại sao.
Anh nhìn Hứa Thanh Khê với một nụ cười hạnh phúc, ánh mắt đầy dịu dàng. Cô cũng đã nhận ra biểu cảm của anh. Hai má vốn trắng nõn từ từ đỏ lên đến tận mang tai.
“Anh nhìn em làm gì? Anh không ăn nữa sao?” Hứa Thanh Khê giả vờ bực bội nói.
Quân Nhật Đình thấy gương mặt cô lúc này còn xinh đẹp hơn. Anh từ tốn đáp: “Anh ngắm em và nhìn em ăn là đủ rồi.”
Hai má Hứa Thanh Khê đã đỏ bừng giờ càng thêm nóng trước sự trêu chọc của Quân Nhật Đình.
Cô nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình với vẻ kỳ quái, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Chỉ được cái dẻo mồm, ăn đi.”
Nói xong, cô cúi xuống tập trung vào bát cơm, tựa hồ đang cố ý né tránh ánh mắt của Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình nhìn bộ dạng khó chịu của cô, chỉ cười nhẹ rồi cũng không trêu chọc cô trong bữa ăn nữa.
Sau bữa tối, hai người về nhà. Đang đi, Hứa Thanh Khê không để ý, đạp phải một viên đá nhỏ trên đường rồi lảo đảo ngã xuống. Cũng may Quân Nhật Đình đã nhanh tay giữ lấy cô.
Cô ngã vào vòng tay anh, ngửi thấy mùi hương độc đáo trên cơ thể anh, cảm thấy tâm trạng trở nên nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
“Em không sao chứ?” Quân Nhật Đình cau mày hỏi.
“Không sao đâu… Ui.” Hứa Thanh Khê lấy lại bình tĩnh định đứng dậy thì bỗng cảm thấy đau nhói ở mắt cá chân.
“Ui... Chắc em bị trẹo chân rồi.
Quân Nhật Đình nhìn lướt qua, sắc mặt anh lập tức trắng bệch, liền cúi người bế lấy Hứa Thanh Khê đứng lên.
Hứa Thanh Khê sửng sốt trước hành động đột ngột của anh, và vô thức ông lấy cổ của Quân Nhật Đình.
Cô nhìn gương mặt người đàn ông đang cận kề, cảm giác được sự ngọt ngào mà không cần phải ăn kẹo.
Nhưng cả hai không biết rằng cảnh tượng này tình cờ bị bà Kim Hồng bắt gặp từ nhà chính. Bà nhìn hai người đi càng lúc càng xa, lông mày cau lại.
Bây giờ con trai và con dâu của bà càng như keo sơn, nếu cứ tiếp tục như vậy, hi vọng thông gia với nhà họ Lâm sẽ sớm tan biến.
Nghĩ đến đây bà không khỏi áy náy, nhưng trong lúc này cũng không nghĩ ra được cách gì hay.
Rốt cuộc chuyện xảy ra ngày hôm đó, bà đã hoàn toàn làm con trai buồn bực, nếu bà tiếp tục bức ép, e rằng sẽ xúc phạm Quân Nhật Đình.
Nghĩ đến đây, bà cũng biết trong thời gian ngắn sẽ không có hy vọng gì cho nhà họ Lâm. Nhưng nếu từ bỏ, bà cũng khó ăn nói.
Nhất là vào lúc này, nhìn quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt, bà lo lắng Quân Nhật Đình thực sự sẽ không rời xa được Hứa Thanh Khê.
Bà suy nghĩ hồi lâu, một khuôn mặt xinh đẹp và cao quý khác hiện lên trong đầu, trong mắt bà dần dần hiện lên một ý niệm.
Bà lấy điện thoại di động ra, nở một nụ cười đắc ý rồi bấm số
“Chào Ngọc Mỹ, cháu ngủ chưa?” Bà Hồng tỏ ra thân thiện.
Lê Ngọc Mỹ hơi ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ bà Hồng, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Cháu chưa ngủ. Có chuyện gì vậy cô?”
“Thực ra không có chuyện gì, nhưng là cô đột nhiên nghĩ tới cháu, cho nên mới gọi điện thoại cho cháu. Đã lâu không gặp, cô còn tưởng rằng cháu lại xuất ngoại.” Bà Hồng nói.
“Là lỗi của cháu, để cô lo lắng rồi, ngày mai cháu đến thăm cô được không?” Lê Ngọc Mỹ vừa nói vừa cười gượng.
“Chỉ gặp thôi thì chưa đủ. Còn phải ở mấy ngày, khi còn bé cháu thường đến gặp cô, nhưng lớn lên lại hiếm khi đến, sau này nhớ qua đây nhiều hơn. Nếu không, cô cho rằng cháu không thích cô.” Bà Hồng mượn cớ để bắt đầu kế hoạch của mình.
Lê Ngọc Mỹ không biết từ chối thế nào, chỉ có thể đồng ý. Không biết cô ta đang nói gì trên điện thoại, chỉ thấy bà Hồng cười liên tục, ngay cả phiền muộn trong lòng cũng biến mất.
Ngày hôm sau, ngay khi Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình tan sở, họ nghe quản gia thông báo:
“Cậu chủ, mợ chủ, bà chủ gửi lời mời cậu mợ tối nay về nhà chính ăn cơm. Hôm nay có khách.”
Quân Nhật Đình gật đầu xác nhận anh đã biết, hai người tắm rửa rồi đi về phía nhà chính. Vừa bước vào phòng khách, cả hai đã nghe thấy tiếng cười bên trong.
Lê Ngọc Mỹ ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, không biết đang nói chuyện gì với bà Hồng mà tiếng cười vang tận ra bên ngoài.
“Chào mẹ.” Quân Nhật Đình mở lời.
Sau đó, anh ngay lập tức nhìn sang Lê Ngọc Mỹ bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên rồi nói:
“Ngọc Mỹ đến chơi à? Sao mẹ không báo trước cho con một tiếng?”
Bà Hồng và Ngọc Mỹ quay sang thấy Quân Nhật Đình cùng Hứa Thanh Khê đang đứng trong phòng khách.
“Thông báo cho con, con có thể đi đón sao?” Bà Hồng vừa nói vừa cười.
Sau đó, bà lạnh lùng liếc nhìn Hứa Thanh Khê một cái rồi nói: “Nếu đã đến đông đủ rồi thì ăn cơm thôi.”
Bà Hồng đon đả mời Ngọc Mỹ sang phòng ăn. Lúc này, trên bàn ăn đã bày biện vô số món ăn, hầu hết đều là những món yêu thích của Ngọc Mỹ.