Xoẹt xẹt!
Ánh đèn trong khoang máy bay đột ngột tắt.
Tầm mắt của Quân Nhật Đình bị bao phủ bởi một màu đen kịt, hô hấp của anh bỗng nhiên ngưng trệ, hình như phía trước xuất hiện lốc xoáy tăm tối, một xúc tu vô hình từ trong thò ra như muốn túm anh lôi vào.
Anh cắn chặt răng, ngay cả nói cũng không thể.
"Tổng giám đốc?" Hà Văn Tuấn thấy không ổn bèn vội vã lấy đèn pin dự phòng ra.
Ngay tức khắc, một dải sáng ánh lên trong bóng tối.
"Tổng giám đốc? Ngài sao rồi?" Giọng Hà Văn Tuấn lo lắng hỏi han.
Chẳng trách cậu ấy căng thẳng như thế, tổng giám đốc của cậu ấy sợ bóng tối không phải một hai ngày!
Trán của Quân Nhật Đình ẩn hiện gân xanh, cảm xúc không thể hồi phục như trước.
Hà Văn Tuấn lấy từ trong túi ra một lọ thuốc an thần, đổ ra một viên nhỏ rồi đút vào miệng của Quân Nhật Đình, đoạn bưng tới một ly nước hầu hạ anh uống xong.
Một lúc lâu sau, Quân Nhật Đình mới khôi phục, gương mặt tuấn mỹ thoáng vẻ tái nhợt.
Không lâu sau, nhân viên công tác đến xem xét tình huống và lắp bóng đèn mới.
Tiếp viên hàng không vội vàng xin lỗi: “Thưa ngài, thật xin lỗi, thật xin lỗi. Đèn cabin bị trục trặc, hiện tại đã sửa xong rồi..."
"Một câu xin lỗi là xong sao? Nếu như tổng giám đốc chúng tôi có chuyện gì..."
"Đủ rồi, Hà Văn Tuấn."
Quân Nhật Đình mở miệng cắt đứt lời Hà Văn Tuấn, giọng điệu uy nghiêm cấm cậu ấy nói leo.
Hà Văn Tuấn đành phải ngậm miệng.
"Tôi muốn nghỉ ngơi một lát." Quân Nhật Đình xoa nhẹ mi tâm, thoáng vẻ mỏi mệt.
Hà Văn Tuấn nhìn sang tiếp viên hàng không, tiếp viên hàng không vội vàng rời khỏi đó.
...
Sau hành trình mười mấy tiếng, cuối cùng máy bay đã đáp cánh an toàn.
Sau khi ra khỏi sân bay, Quân Nhật Đình không nghỉ ngơi mà đi gặp gỡ một vị khách quan trọng, ngay sau đó liền sắp xếp một bữa tiệc, đến lúc tiệc tan cũng là lúc bầu trời tối đen.
Quân Nhật Đình uống chút rượu, sắc mặt ngà ngà say.
Hà Văn Tuấn dìu anh lên xe rồi lái thẳng về nhà họ Quân.
Lúc Quân Nhật Đình từ ngoài đi vào thì nhìn thấy căn phòng trống rỗng, nghĩ rằng không có ai nên chẳng mấy quan tâm.
Phóng khoáng cởi cà vạt, mở từng nút áo, gọn gàng dứt khoát trút bỏ áo sơ mi, sau đó tháo thắt lưng xuống, đang định đi vào phòng tắm chợt phát hiện dưới chiếc chăn trên giường có thứ gì động đậy.
Quân Nhật Đình dừng lại, chầm chậm đi tới giường, đột nhiên vén chăn lên...
Người trong chăn phút chốc bại lộ trong tầm mắt anh.
Chỉ nhìn thấy một cô gái mặc váy ngủ mỏng manh nằm trên giường của anh, hai gò má ửng hồng tựa như say rượu.
Quân Nhật Đình lập tức nhận ra cô.
Chính là người vợ anh chưa từng gặp gỡ!
Hai người kết hôn được một năm, hôn thú do người nhà làm giúp, tướng mạo chỉ nhìn thấy qua tư liệu.
Không ngở rằng bọn họ lại gặp gỡ trong tình huống này!
Dung nhan trước mặt quả thực hoàn mỹ đến mức Quân Nhật Đình vốn định lực kiên cường cũng cảm thấy trong lòng xao xuyến.
Dẫu sao mục đích trở về là để sinh con.
Nếu đã vậy, vào thẳng vấn đề là tốt nhất.
Nghĩ thế, anh đột nhiên ôm lấy cô gái trên giường rồi đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy chợt vang lên, dần dần, tiếng nước càng lúc càng lớn.
"Lạnh..."
Nước, thật mát.
Hứa Thanh Khê thản nhiên mở mắt, chợt phát hiện bản thân được một người đàn ông ôm trong lòng.
Cô kinh ngạc đến mặt mày trắng tái: “Anh... Anh..."
Cô cố gắng tránh né sóng nước đang ập đến nhưng thân thể hoàn toàn không nghe cô sai khiến, cô mềm yếu nằm trong lòng anh, không thể nhúc nhích.
Hứa Thanh Khê thầm hối hận vì lúc tối đã uống nhiều rượu, cô bây giờ đầu óc choáng váng, cơ bản mất hết sức lực, chỉ có thể như chú thỏ con yếu ớt vô lực dựa vào người anh để chống đỡ chính mình.
Anh lạnh lùng nhìn cô gái yếu đuối trong lòng: “Thế nào, không biết tôi?"
Hứa Thanh Khê cắn môi, làm sao cô không nhận ra anh ta chứ!
Quân Nhật Đình!
Đó là người chồng trên danh nghĩa một năm nay của cô!
Tại sao anh ta quay về?
Bỗng nhiên, Quân Nhật Đình thả cô xuống, để cô quay lưng về phía anh, sau đó siết chặt eo cô rồi tiến vào không chút báo trước.
Một cảm giác đau nhói truyền khắp cả người Hứa Thanh Khê: “Đau quá!"
Động tác của Quân Nhật Đình thoáng dừng lại, ánh mắt lóe chút nghi ngại, nhưng xúc cảm tuyệt vời khiến anh không nỡ buông tha.
Hứa Thanh Khê muốn trốn nhưng bị người đàn ông gắt gao chế trụ: “Muốn chạy, đã quá muộn."
Giọng của Quân Nhật Đình khàn khàn pha nét hấp dẫn không nói thành lời.
"Đừng mà..." Hứa Thanh Khê cảm giác khắp người như bị điện xẹt qua, chấn động đến từng tế bào não.
Cuối cùng cả người tựa vào lòng anh mặc cho anh muốn ngang ngược thế nào.