Hứa Thanh Khê bị Quân Nhật Đình ôm chặt trong lòng, hơn nữa cũng nhận ra sự thay đổi của anh khiến cô vừa thẹn vừa giận.
“Thả em ra!”
Cô giãy giụa muốn thoát ra nhưng lại không biết rằng động tác này lại làm hơi thở của Quân Nhật Đình càng thêm rối loạn
“Đừng nhúc nhích, để anh ôm một chút.”
Tuy tối hôm qua anh đã muốn cô rồi nhưng thân thể lại không cho phép.
Anh ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào cổ cô, hít lấy hít để hương thơm ngọt ngào trên cơ thể cô.
Hứa Thanh Khê sống với anh lâu như vậy sao còn không biết tình trạng lúc này của anh chứ.
Cô thấy thật may mắn khi Quân Nhật Đình bị thương, nếu không thì cô đã bị anh vắt kiệt sức rồi.
Nghĩ vậy cô bèn để yên cho Quân Nhật Đình ôm, đợi anh bình tĩnh lại rồi mới lau người cho anh.
Mấy ngày kế tiếp Hứa Thanh Khê đều ở bệnh viện chăm sóc cho Quân Nhật Đình.
Hôm nay, bác sĩ nói vết thương của Quân Nhật Đình có thể cắt chỉ, hai người bèn tính toán xuất viện.
Bởi vì sợ đụng đến vết thương, Hứa Thanh Khê bảo Quân Nhật Đình ngồi chờ, còn cô thu xếp đồ đạc này nọ.
Quân Nhật Đình nhìn cô bận rộn, cảm thấy giống như bọn họ đã là vợ chồng mười mấy năm rồi vậy.
Tuy Hứa Thanh Khê không cần Quân Nhật Đình phụ nhưng khi nào cô cần anh đều giúp đỡ.
Sự ăn ý này khiến hai người cảm thấy thật ngọt ngào.
Mạc Ly đi bảo người chuẩn bị xe xong, trở về phòng bệnh nhìn thấy cảnh này khiến cô ta đỏ mắt ghen tị, nhưng vì sợ Quân Nhật Đình nhìn thấy nên lại cố gắng nén xuống.
Cô ta nắm chặt tay, vẻ mặt nhăn nhó nói với người trong phòng: “Thưa tổng giám đốc, xe đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ có thể xuất phát.”
Quân Nhật Đình nhìn cô ta, sự dịu dàng trên gương mắt lập tức biến mất.
Mạc Ly thấy vậy lại càng đau lòng.
Vì sao, vì sao lại biến thành thế này?
Trong lòng cô ta nổi lên chất vấn, nhưng trên mặt vẫn không dám lộ ra chút cảm xúc nào.
Quân Nhật Đình cũng không biết cô ta đang tức giận, liếc mắt nhìn cô ta một cái liền chuyển sang nói với Hứa Thanh Khê: “Thu dọn xong chưa?”
Hứa Thanh Khê liếc nhìn chiếc va li bên cạnh, thấy không còn thiếu sót gì nữa thì gật đầu.
“Đi thôi!”
Quân Nhật Đình vuốt cằm, tiến lên giúp cô xách hành lý,
Hứa Thanh Khê sợ động đến vết thương của anh nên không đồng ý, nhưng lại bị anh từ chối.
“Yên tâm đi, anh không xách đâu.”
Hứa Thanh Khê vô cùng cảm động trước sự quan tâm của Quân Nhật Đình.
Anh quét mắt về phía Mạc Ly đang đứng ở cửa, lạnh lùng nói: “Đem hành lý xuống!”
Nói xong anh liền kéo Hứa Thanh Khê rời khỏi phòng bệnh.
Mạc ly nhìn bóng lưng hai người rời đi, lại nghĩ đến giọng điệu lạnh lùng của anh lúc nãy, trong lòng ấm ức không nhịn được.
Một đôi mắt âm u đan xen ghen tị và không cam lòng nhìn hai người, nhưng cô ta vẫn cắn răng làm theo lệnh.
Sau khi ba người về đến khách sạn, Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.
Tuy vết thương đã cắt chỉ nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng thêm.
Quân Nhật Đình không từ chối ý tốt của Hứa Thanh Khê.
Anh ngồi trên sô pha, nhìn thấy Mạc Ly xách hành lý bước vào, chợt nghĩ đến cái gì liền gọi cô ta lại.
“Mạc Ly!”
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên làm Mạc Ly có chút run rẩy.
“Tổng giám đốc, có việc gì không ạ?”
Cô buông hành lý xuống, cung kính hỏi.
Quân Nhật Đình lạnh lùng liếc cô ta một cái, trầm giọng nói: “Hôm nay cô trở về chỗ của Mạc Truy đi, tôi sẽ bảo cậu ta sắp xếp người khác qua đây.”
Mạc Ly nghe vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hốt hoảng.
“Tổng giám đốc, sao lại đuổi tôi đi?”
Nghe Quân Nhật Đình nói thế Hứa Thanh Khê cũng rất kinh ngạc, nhưng cô lại thấy nhẹ nhõm hơn.
Dù sao tiếp tục để Mạc Ly ở bên cạnh khiến cô không yên tâm.
Người phụ nữ này không chỉ đơn giản là nhắm vào cô mà là muốn lấy mạng của cô.
Nghĩ vậy, trong lòng cô bèn tức giận.
Vì vậy khi hai người nói chuyện cô cũng không có xen vào, đưa nước ấm cho Quân Nhật Đình xong cô liền xách hành lý trở về phòng. Mấy ngày không về nên phòng ốc cần phải dọn dẹp.
Cô tin tưởng Quân Nhật Đình sẽ xử lý tốt chuyện này.
Quân Nhật Đình không biết suy nghĩ của Hứa Thanh Khê, thấy cô trở về phòng, ánh mắt bèn nhìn đến gương mặt ấm ức của Mạc Ly.
“Cô ba lần bốn lượt vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến việc chính, không hợp với tôi, tôi sẽ bảo Mạc Truy sắp xếp việc khác cho cô!”
Mạc Ly nghe vậy liền hoảng sợ.
“Tổng giám đốc, tôi biết sai rồi, xin anh đừng đuổi tôi đi.”
Cô ta cầu xin Quân Nhật Đình nhưng anh vẫn không có động tác gì.
Mạc Ly lo lắng không thôi, cô ta phải rất vất vả mới có được công việc này.
Trong lòng cô ta rất rõ ràng, nếu lần này bị đuổi sau này cô ta sẽ không có khả năng ở bên cạnh Quân Nhật Đình nữa.
Nghĩ nghĩ, cô ta liếc mắt nhìn về hướng Hứa Thanh Khê đang bận rộn trong phòng.
Đương nhiên cô ta biết vì sao tổng giám đốc đuổi cô ta đi, tuy trong lòng rất là giận dữ nhưng vẫn cố nén xuống, cắn răng nói: “Tôi biết cậu chủ trách tôi không bảo vệ tốt cho mợ chủ, hại thiếu phu nhân nhiều lần gặp nguy hiểm, xin cậu chủ cho tôi cơ hội để lấy công chuộc tội, đám người kia chắc chắn sẽ tiếp tục ra tay, tôi bảo đảm sẽ tận tâm tận lực bảo vệ mợ chủ, tuyệt đối sẽ không có sai sót nữa.”
Quân Nhật Đình nghe vậy, ánh mắt trầm xuống.
Mạc Ly nói rất đúng, đám người kia còn chưa xử lý hết, Hứa Thanh Khê có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Mà trước khi người khác đến, cô ta là lựa chọn tốt nhất.
Mạc Ly thấy Quân Nhật Đình không nói gì, trong mắt có chút do dự, trong lòng cô ta thấy vui vẻ, cảm thấy mình vẫn còn hy vọng.
Cô ta định thuyết phục thêm một chút, nhưng còn chưa kịp nói đã bị Quân Nhật Đình cắt ngang.
“Có giữ lại cô hay không, không phải do tôi quyết định”
Tuy Quân Nhật Đình muốn giữ Mạc Ly lại, nhưng anh vẫn lo lắng cho Hứa Thanh Khê.
Mạc Ly hiểu ý anh, nét vui mừng trên mặt đông cứng lại.
Hỏi con tiện nhân Hứa Thanh Khê kia, không cần phải nghĩ cũng biết cô chắc chắn sẽ đuổi cô ta đi.
Thực tế đúng là như vậy.
Hứa Thanh Khê không muốn giữ Mạc Ly lại, nhưng cô thấy Quân Nhật Đình lại có ý đó.
Tuy biết Quân Nhật Đình là muốn tốt cho mình nhưng cô vẫn không thoải mái.
“Em không sao cả, đây là người của anh, anh muốn giữ lại thì giữ lại đi”
Cô mím môi, lời nói mang theo một chút hờn dỗi.
Quân Nhật Đình nghe vậy nhưng trong lòng vẫn lo lắng nên quyết định giữ lại Mạc Ly.
“Vậy đi, tôi cho cô thêm một cơ hội, nếu tiếp tục mắc sai lầm thì cô cút ra nước ngoài cho tôi.”
Anh bình tĩnh mà cảnh cáo Mạc Ly.
Trong lòng Mạc Ly vui sướng, liên tục gật đầu.
Quân Nhật Đình không nhìn cô ta, phất tay ý bảo cô ta ra ngoài, định giải thích cho người trong lòng biết vì sao anh làm vậy.
Bởi vì lúc anh nói sẽ giữ Mạc Ly ở lại, anh cảm nhận được cô có chút không vui.
Tuy Mạc Ly không có ý định rời đi, nhưng vẫn là nghe lệnh ra khỏi phòng.
Chờ cô ta ra ngoài xong, Quân Nhật Đinh liền kéo Hứa Thanh Khê ngồi xuống.
“Tức giận sao?”