Hứa Thanh Khê nói xong câu đó thì vô cùng hối hận.
Đáng lẽ ra thì cô nên đợi lúc có thể nói chuyện tốt với Quân Nhật Đình thì nên thuận thế giải thích rõ hiểu lầm với anh.
Thế nhưng chẳng biết tại sao, lời vừa tới miệng lại biến thành giọng nói tức giận.
Có thể là bởi vì lời nói Quân Nhật Đình từng chữ đâm thẳng vào tim gan, điều này khiến cho cơn giận cô khó mà tiêu tan.
Quân Nhật Đình cũng đoán được một ít, đáy mắt hiện lên ảo não, mím môi đi tới trước mặt Hứa Thanh Khê.
“Anh biết trước đó anh nói rất nhiều lời quá đáng, anh xin lỗi em, khi đó anh tức đến chập mạch rồi.”
“Tức đến chập mạch rồi thì có thể cho mình quyền được nói lời quá đáng sao?”
Viền mắt Hứa Thanh Khê đỏ lên, trừng mắt Quân Nhật Đình, đáy mắt là sự uất ức vô cùng.
Quân Nhật Đình chỉ cảm thấy trái tim giống như bị một cái bàn tay vô hình nắm thật chặt, vô cùng khó chịu.
Anh kéo Hứa Thanh Khê ôm vào trong ngực, trấn an nói:”Là anh không đúng, anh không nên nói những lời quá đáng.”
Hứa Thanh Khê nhăn nhó, bị Quân Nhật Đình ôm thậtchặt.
“Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm một chút, đã mấy ngày rồi anh không được ôm em.”
Thanh âm mệt mỏi này làm cho Hứa Thanh Khê chần chờ.
Cô mặc cho Quân Nhật Đình ôm, bản thân sao lại không nhớ nhung cái ôm ấp này cơ chứ.
Không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên có chút yên tĩnh.
Cũng không biết qua bao lâu, Quân Nhật Đình buông ra.
Anh xoay người Hứa Thanh Khê lại, làm cho cô nhìn anh, nói lên mâu thuẫn của hai người lúc đầu.
“Anh biết em và Mạc Ly có mâu thuẫn, cũng vì vậy mà tạo thành không ít hiểu lầm, khó chịu với cô ta, có thể là tại vì Mạc Ly theo anh đã lâu, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì suy nghĩ cho anh nên có thể cách làm của cô ấy không đúng cho lắm, chọc em không vui, đắc tội em, em thật ra cũng đừng nên tính toán với cô ta, em là chủ nhân, còn cô chỉ là một người đi theo bảo vệ mà thôi.”
Trái tim Hứa Thanh Khê có chút băng giá.
Cô tưởng rằng Quân Nhật Đình muốn cho cô một câu trả lời, kết quả lại là giải quyết trong hòa thuận.
Tuyên Quân Thần sững sờ nhìn điện thoại di động, hơn nửa ngày mới phản ứng được, ánh mắt vừa nhìn đến bàn cơm tràn đầy một bàn thức ăn phong phú.
Đây chính là đích thân hắn... gọi điện thoại cho đầu bếp chuyên môn của một nhà hàng năm sao làm đó!
Vốn dĩ là ban đầu muốn khao cô gái kia, kết quả cô gái kia không biết phân biệt tốt xấu, còn ngắt điện thoại của hắn.
”Không trở lại thì thôi, tôi ăn một mình!”
Hắn bực mình đi đến phía trước bàn một mình, đang chuẩn bị ngồi xuống dùng cơm thì ngoài cửa có một người đàn ông bước vào.
Đây là thuộc hạ của hắn, lúc mà Hứa Thanh Khê rời đi không bao lâu thì liền có liên lạc.
“Cậu chủ, ông chủ bên kia bảo tôi hỏi khi nào cậu trở về?”
Động tác gắp thức ăn của Tuyên Quân Thần dừng một chút, cau mày nói:”Tôi ở đây tạm thời không quay về, ở bên này một vài ngày.”
“Thế nhưng là bên này rất không an toàn, ông chủ sẽ không đồng ý, hơn nữa ông chủ rất lo lắng cho cậu, hy vọng cậu mau trở về.”
“Tôi không phải đã liên lạc với ông ấy rồi sao sao? Ông ấy còn lo lắng cái gì nữa chứ? Trở lại sao, bây giờ không phải là thời điểm tốt để trở lại.”
Hắn nói, nguy hiểm nheo mắt lai, bốn phía tràn đầy sự tàn ác,”Ông đây đã lớn như vậy, còn chưa bị thu thiệt như vậy bao giờ, cậu đi tra cho tôi, rốt cuộc là người nào mẹ nó ra tay, điều tra xong tôi nhất định phải giết chết bọn nó.”
Người đàn ông này biết cậu chủ nhà mình đã bị chọc giận hoàn toàn rồi, gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Tuyên Quân Thần khẽ hừ một tiếng,giống như nghĩ tới điều gì, lần nữa phân phó nói: “Được rồi, cậu đi tra cho tôi xem người phụ nữ kia là ai, ngày hôm đó sao cô ta lại trung hợp đi ngang qua ngõ nhỏ kia.”
Người đàn gật đầu, xoay người rời đi.
Ở nhà họ Quân, Hứa Thanh Khê bị Quân Nhật Đình ngăn lại, cô biết chắc đêm nay cô không thể nào rời đi được.
Cả ai người tan rã trong không vui, toàn bộ phòng tân hôn đều bao phủ một tần không khí căng thẳng.
Hứa Thanh Khê ngay từ đầu đã giận dỗi tự giam mình ở trong phòng tân hôn, có thể sau này bình tĩnh lại cảm thấy hối hận.
Cô cảm nhận được Quân Nhật Đình cũng muốn điều hòa vấn đề của hai người, chỉ là anh vốn dĩ không hề biết vấn đề giữa bọn họ.
Cô suy nghĩ miên man, thời gian cũng bất tri bất giác đến nửa đêm.
Quân Nhật Đình xử lý xong công việc thì về đến phòng.
Hứa Thanh Khê biết anh đã trở về, cả người không khỏi cứng ngắc, vô ý thức muốn giả bộ ngủ để trốn tránh.
Mà động tác nhỏ của cô cũng không có tránh được mắt của Quân Nhật Đình, anh nhìn thật sâu mắt của Hứa Thanh Khê, cũng không có vạch trần cô, xoay người đi đến phòng tắm.
Trong chốc lát, trong phòng tắm vang lên tiếng nước, tích tích tách tách làm cho nội tâm của Hứa Thanh Khê loạn hết.
Hứa Thanh Khê chớp mắt liên tục, ép nước mắt chực trào đến bờ mi trở về.
Cô nhìn Quân Nhật Đình có chút sững sờ, không để ý, xoay người đồ đạc đã thu dọn xong cầm ở trên tay, chuẩn bị rời đi.
Quân Nhật Đình thấy được động tác của cô, vô ý thức níu lại cổ tay cô: “Em đi đâu vậy?”
Hứa Thanh Khê đang muốn giãy dụa, điện thoại di động trên người bỗng vang lên.
Cô nhìn Quân Nhật Đình rồi lấy điện thoại di động ra, phát hiện là một số xa lạ.
“Cô gái xấu xa này, sao em còn chưa quay về? Có phải muốn bỏ đói ông đây không hả?”
Điện thoại kết nối được liền vang lên thanh âm gầm thét của Tuyên Quân Thần.
Hứa Thanh Khê nhíu mày, có chút chột dạ liếc nhìn Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình không có nghe rõ, hơn nữa âm thanh truyền qua đã có chút biến chất làm cho anh không phát hiện người gọi điện thoại nam.
Mặt anh không thay đổi nhìn thấy Hứa Thanh Khê, điều này càng khiến cho Hứa Thanh Khê khẩn trương và sợ.
“Nè, cô gái xấu xa này, nói!”
Tuyên Quân Thần không được đáp lại liền kỳ quái liếc nhìn điện thoại di động.
Hứa Thanh Khê hoàn hồn, ánh mắt lóe lên sự không kiên nhẫn: “Tôi ở đây không rảnh trở về, nếu như đói bụng thì gọi đồ ăn bên ngoài đi!!”
Cô nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, ở trong một khu cũ.
“Cô gái xấu xa này còn dám cúp điện thoại của tôi sao!”
Hứa Thanh Khê nói xong câu đó thì vô cùng hối hận.
Đáng lẽ ra thì cô nên đợi lúc có thể nói chuyện tốt với Quân Nhật Đình thì nên thuận thế giải thích rõ hiểu lầm với anh.
Thế nhưng chẳng biết tại sao, lời vừa tới miệng lại biến thành giọng nói tức giận.
Có thể là bởi vì lời nói Quân Nhật Đình từng chữ đâm thẳng vào tim gan, điều này khiến cho cơn giận cô khó mà tiêu tan.
Quân Nhật Đình cũng đoán được một ít, đáy mắt hiện lên ảo não, mím môi đi tới trước mặt Hứa Thanh Khê.
“Anh biết trước đó anh nói rất nhiều lời quá đáng, anh xin lỗi em, khi đó anh tức đến chập mạch rồi.”
“Tức đến chập mạch rồi thì có thể cho mình quyền được nói lời quá đáng sao?”
Viền mắt Hứa Thanh Khê đỏ lên, trừng mắt Quân Nhật Đình, đáy mắt là sự uất ức vô cùng.
Quân Nhật Đình chỉ cảm thấy trái tim giống như bị một cái bàn tay vô hình nắm thật chặt, vô cùng khó chịu.
Anh kéo Hứa Thanh Khê ôm vào trong ngực, trấn an nói:”Là anh không đúng, anh không nên nói những lời quá đáng.”
Hứa Thanh Khê nhăn nhó, bị Quân Nhật Đình ôm thậtchặt.
“Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm một chút, đã mấy ngày rồi anh không được ôm em.”
Thanh âm mệt mỏi này làm cho Hứa Thanh Khê chần chờ.
Cô mặc cho Quân Nhật Đình ôm, bản thân sao lại không nhớ nhung cái ôm ấp này cơ chứ.
Không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên có chút yên tĩnh.
Cũng không biết qua bao lâu, Quân Nhật Đình buông ra.
Anh xoay người Hứa Thanh Khê lại, làm cho cô nhìn anh, nói lên mâu thuẫn của hai người lúc đầu.
“Anh biết em và Mạc Ly có mâu thuẫn, cũng vì vậy mà tạo thành không ít hiểu lầm, khó chịu với cô ta, có thể là tại vì Mạc Ly theo anh đã lâu, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì suy nghĩ cho anh nên có thể cách làm của cô ấy không đúng cho lắm, chọc em không vui, đắc tội em, em thật ra cũng đừng nên tính toán với cô ta, em là chủ nhân, còn cô chỉ là một người đi theo bảo vệ mà thôi.”
Trái tim Hứa Thanh Khê có chút băng giá.
Cô tưởng rằng Quân Nhật Đình muốn cho cô một câu trả lời, kết quả lại là giải quyết trong hòa thuận.