Hứa Thanh Khê bị kéo đi không báo trước, loạng choạng mấy bước mới bình ổn lại tinh thần.
Cô nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, không nhịn được quay đầu lại.
Không ngờ đụng phải đôi mắt đang trừng lớn, hung ác nhìn cô của Lâm Gia Nghi.
Cô hơi nhướn mày, khinh bỉ nhếch khóe miệng với cô ta, rồi nhanh chóng theo Quân Nhật Đình rời đi.
Đương nhiên Lâm Gia Nghi đã nhìn thấy nụ cười khiêu khích đó. Cô ta tức đến nổ phổi.
Nhưng còn vướng ông Hai Phong ở đây, cô ta chỉ có thể nhịn xuống.
Nhưng cô ta thề trong lòng, đợi chuyện này qua đi, cô ta nhất định phải khiến con khốn này sống không bằng chết!
Ở một nơi khác, Hứa Thanh Khê còn không biết sự khiêu khích của cô đã hoàn toàn chọc giận Lâm Gia Nghi.
Sau khi cô theo Quân Nhật Đình rời khỏi phòng nghỉ, cả quãng đường, Quân Nhật Đình đều mang theo vẻ mặt u ám, thậm chí khiến cho người ta thấy mà sợ.
“Được rồi, anh đừng tức giận nữa.”
Cô nhịn không được, an ủi anh, khiến anh quay qua nhìn cô.
Quân Nhật Đình nhìn Hứa Thanh Khê đang vô cùng bình tĩnh, hơi nhíu mày.
“Xảy ra chuyện thế này, lẽ nào em không tức giận sao?”
Hứa Thanh Khê cảm thấy sự không hài lòng trong giọng nói của anh, hơi sững người, cười nhẹ, cô nói: “Ai nói em không tức giận?”
Cô nói vậy rồi thay đổi ngữ điệu, bất lực nói: “Nhưng mà chuyện này không phải tức giận là có thể giải quyết được. Tức giận rồi chuốc phiền phức cho mình, thì không bằng là bình tĩnh hòa nhã.”
Quân Nhật Đình nghe thấy lý lẽ không chính đáng của cô, thì không nhịn được cười lạnh: “Em lại rộng lòng thế.”
Hứa Thanh Khê nhún vai: “Dù sao thì không phải anh đã nói rồi sao. Đợi ba tuần, ba tuần sau, mọi thứ tự khắc sẽ rõ. Với lại em cũng tin anh.”
Câu cuối cùng, cô nhìn chằm chằm vào mắt Quân Nhật Đình nói từng câu từng chữ.
Quân Nhật Đình nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của cô, trong không biết vì sao, bị cô làm cho cảm động.
Người phụ nữ ngốc nghếch này.
Anh không nhịn được mà cong khóe môi, nhìn người phụ nữ trước mặt, rồi lại quét mắt nhìn buổi tiệc náo nhiệt cách đó không xa, đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực.
Anh kéo chiếc nơ cài cổ, cúi xuống nhìn Hứa Thanh Khê, đôi mắt chuyển động với những cảm xúc mà Hứa Thanh Khê không thể nhìn thấu.
Hứa Thanh Khê thật sự nhìn đến xuất thần, bên tai liền vang lên giọng nói lành lạnh của anh.
“Hiếm khi mới đến sinh nhật em, lại xảy ra chuyện không vui như vậy. Đi thôi, anh đưa em ra ngoài đi dạo.”
Hứa Thanh Khê hoàn hồn, nghĩ đến chuyện vừa rồi, quả thật là không còn tâm trạng mà ở đây tiếp nữa.
Nhưng mà cô nhìn buổi tiệc náo nhiệt phía trước, lo lắng: “Chúng ta đi như vậy, mẹ và mọi người sẽ không nói gì chứ?”
Quân Nhật Đình hừ lạnh một tiếng, không hề trả lời cô, mà kéo thằng cô đi ra ngoài.
Hứa Thanh Khê thấy vậy liền hiểu ý của anh, lập tức vứt sự bất an trong lòng ra sau đầu.
Cô yên lặng cùng Quân Nhật Đình rời khỏi khách sạn.
Vốn dĩ cô tưởng rằng cùng lắm thì người đàn ông này đưa cô đi dạo ở trung tâm thương mại gần đó. Ai mà biết người đàn ông này lái xe đi càng ngày càng xa, cô thấy đường bên ngoài đen kịt, không nén được nổi lên tò mò.
“Chúng ta là định đi đâu đây?”
Quân Nhật Đình nghiêng đầu nhìn cô, thần bí nói: “Đợi đến nơi thì em sẽ biết thôi.”
Nói xong, hình như anh nghĩ đến điều gì, lại nói thêm: “Nếu như em mệt thì có thể dựa vào ghế ngủ một lát.”
Hứa Thanh Khê xem xét tình hình, trái lại thật sự cảm thấy có chút mệt, liền dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Quân Nhật Đình nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, dần dần ổn định tốc độ, đồng thời cũng điều chỉnh nhiệt độ trong xe cao lên một chút.
Hứa Thanh Khê hoàn toàn không nhận ra những điều này.
Vốn dĩ cô chỉ muốn nghỉ ngơi một lát, cũng không biết có phải là vì Quân Nhật Đình đang ở bên cạnh khiến cô yên tâm một cách kỳ lạ hay không, mà lại ngủ rất sâu.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Quân Nhật Đình lái xe đến đỉnh một ngọn núi ở ngoại thành. Lúc này anh mới dừng xe rồi nhìn người ở bên cạnh.
Nhìn thấy Hứa Thanh Khê dựa vào lưng ghế ngủ không chút phòng bị, đôi má hồng hào trắng nõn mềm mại như thạch, hơi thở ngọt ngào thơm thơm tản ra, đồng thời cũng khiến người ta không nhịn được muốn cắn một miếng.
Quân Nhật Đình không cẩn thận nhìn đến mê muội, ngược lại Hứa Thanh Khê đang ngủ say lại luôn cảm thấy có gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Lập tức, cô giật mình mở mắt, liền nhìn thấy một khuôn mặt phóng to, bị dọa cho giật mình.
“Phù… Quân Nhật Đình, anh có biết người dọa người là sẽ dọa chết người không vậy!”
Đợi sau khi cô nhìn rõ người trước mặt là ai, cô không nhịn được tức giận quở trách.
Quân Nhật Đình hoàn hồn, phút chốc trên mặt lộ ra vẻ không tự nhiên, nhưng rất nhanh liền bị anh thu lại.
“Ai mà biết em sẽ đột nhiên tỉnh lại đâu.”
Anh lạnh giọng nói, nhưng trong giọng điệu vẫn mang theo ý cười khó giấu.
Dường như nhìn thấy Hứa Thanh Khê hoảng hốt sợ hãi, đã khiến tâm trạng của anh tốt lên không ít.
Đương nhiên sự thay đổi này của anh cũng đã bị Hứa Thanh Khê phát hiện.
Cô không vui đẩy Quân Nhật Đình ra, làm ra vẻ muốn xuống xe, lại nhìn thấy đồng cỏ rộng lớn, không nén được vẻ ngạc nhiên.
“Sao anh lại đi lên núi?”
Quân Nhật Đình nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt cô, nhướn mày nói: “Không phải nói phụ nữ các em đều thích ngắm sao sao?”
Anh nói, ngẩng đầu nhìn lên trên đầu, lập tức nhìn thấy màn đêm như một tấm vải màu đen và có rất nhiều ngôi sao treo trên đó, lấp la lấp lánh, rất đẹp.
Hứa Thanh Khê đương nhiên cũng bị cảnh tượng này làm cho ngạc nhiên.
Vốn dĩ tâm trạng còn có chút bực bội, nhưng thời khắc này đều giảm đi không ít.
Việc thiếu sót duy nhất trong cảnh đẹp này, chính là lúc này cô chỉ mặc một chiếc váy lễ phục, xung quanh lại thông gió, không được bao lâu, cô liền lạnh cóng.
Cũng vào lúc này, một chiếc áo khoác ấm áp choàng lên trên người cô.
Hứa Thanh Khê nghiêng đầu nhìn, thì cô nhìn thấy Quân Nhật Đình mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, hai tay nhét túi, đứng bên cạnh cô.
Cô nhìn rồi lại nhìn, không nhịn được bất cười.
“Em cười gì?”
Quân Nhật Đình nghe thấy tiếng cười của cô, ánh mắt nghi ngờ nhìn cô.
Hứa Thanh Khê chớp mắt, cười nói: “Ừm… Không có gì. Chỉ là cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.”
Quân Nhật Đình nhướn mày, ánh mắt càng tỏ vẻ không hiểu.
Hứa Thanh Khê bật cười: “Không phải anh đưa em đi ngắm sao sao? Em cảm thấy chuyện này có chút không giống chuyện anh sẽ làm.”
Quân Nhật Đình nghe vậy, cười nhẹ.
“Chuyện này có là gì. Có những lúc anh có chuyện cần yên tĩnh suy nghĩ thì cũng sẽ đến nơi này.”
Hứa Thanh Khê nghe được lời này, thì không biết vì sao mà trong lòng có chút hạnh phúc.
Cô thế này có tính là đã khám phá được căn cứ địa bí mật của Quân Nhật Đình rồi hay không?
Cô suy nghĩ vẩn vơ, thời gian cũng vô thức trôi qua.
Không lâu sau, đã đến nửa đêm, mà sinh nhật của Hứa Thanh Khê cũng đã qua rồi.
Hứa Thanh Khê hít gió lạnh, không nhịn được hắt hơi một cái.
“Bị cảm rồi sao?”
Quân Nhật Đình lo lắng nhìn cô?
“Chắc là không đâu.”
Hứa Thanh Khe do dự nói.
Quân Nhật Đình mím môi, quyết định đi về.
Hứa Thanh Khê cũng không từ chối, quả thật dù sao thời gian cũng không còn sớm nữa.
Chính vào lúc bọn họ trở lại Thành phố, Hứa Thanh Khê lại thấy hơi đói.
“Em thấy hơi đói, hay là chúng ta đi ăn chút gì đó đi?”
Quân Nhật Đình không từ chối, hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Hứa Thanh Khê nghe thấy vậy thì cúi đầu suy nghĩ.
Giờ này chỉ sợ là không ít quán đều đã đóng cửa.
“Thôi vậy, giờ này cũng không có quán nào mở, chúng ta vẫn là về nhà tự mình nấu ăn vậy.”
Cô từ bỏ, nói. Ai mà biết Quân Nhật Đình không hề lái xe về, mà lấy ra điện thoại gọi điện.
Anh dập điện thoại, lái xe đưa Hứa Thanh Khê đến một nhà hàng Tây cao cấp.
Nhìn trang trí của nhà hàng vô cùng tinh xảo, trang nhã, trong sự xa hoa cũng không hề mất đi phong cách.
Quan trọng là trong cả nhà hàng chỉ có hai người bọn họ. Hơn nữa xung quanh giống như đã được bày biện cẩn thận, thắp không ít nến, hoa hồng cũng được rải rác trong đó.
Quân Nhật Đình dắt Hứa Thanh Khê từng bước đi vào, ngồi xuống chính giữa nhà hàng, lúc này phục vụ vẫn luôn chờ đợi cũng đã bắt đầu lên món.
Theo từng món ăn được mang lên, một người chơi đàn violin bước đến bên cạnh họ, kéo những bản nhạc nhẹ nhàng đẹp đẽ.
Hứa Thanh Khê ngẩn ngơ nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra trước mắt, trái tim đập trong ngực càng bị cảnh tượng như mơ như ảo này làm cho đập bum ba la bum mạnh mẽ.
Đặc biệt là nhìn thấy người đàn ông vô cùng đẹp trai đối diện, lòng hồ vốn dĩ bình tĩnh lại bắt đầu gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.
Nếu như có thể, cô hy vọng giấc mơ này dừng lại mãi ở đây, đừng bao giờ tỉnh lại.