Hứa Thanh Khê trong lòng thở dài, cô buộc phải đối mặt với thực tế.
Cô suy nghĩ một chút, nói với Khánh Vy: “Khánh Vy, lát nữa em chuẩn bị văn phòng cho đối tác. Nhớ thu dọn cẩn thận.”
Khánh Vy lộ vẻ miễn cưỡng khi nghe nói phải chuẩn bị văn phòng cho Tạ Minh Phượng. Nhưng vì đây là đối tác nên cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý.
“Vâng, lát nữa em sẽ cử người đến dọn dẹp.” Hứa Thanh Khê gật đầu và cho Khánh Vy ra ngoài làm việc.
Buổi tối Thanh Khê đi làm về, hôm nay Quân Nhật Đình cũng về sớm. Hai người dùng bữa cùng nhau.
Trong lúc ăn tối, Quân Nhật Đình hỏi: “Nhà thiết kế của RC hôm nay đã có mặt ở đây, mọi người hợp tác thế nào?”
Nghe Quân Nhật Đình nói, Thanh Khê có chút không được tự nhiên đáp:
“Tôi đã xem qua thông tin của cô ta, cô ta khá có năng lực, nhưng lại hơi thủ đoạn.”
Quân Nhật Đình không hiểu cô muốn nói gì, hơi nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Hứa Thanh Khê nhìn biểu cảm của Quân Nhật Đình, cô không muốn anh can thiệp vào chuyện này liền đáp:
“Không sao, chỉ là một vấn đề nhỏ, tôi có thể xử lý được.”
Quân Nhật Đình cũng biết cô không muốn mình giúp, cho nên cũng không gặng hỏi nữa, chỉ động viên:
“Tôi tin cô sẽ làm được.”
Hứa Thanh Khê khẽ gật đầu. Sau đó hai người tiếp tục cùng ăn cơm rồi tự mình xử lý chút công việc.
Thanh Khê trở về phòng, sau khi hoàn thành công việc, cô định đi tắm và nghỉ ngơi. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, cô đã cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.
Vừa định nghỉ ngơi, điện thoại trên đầu giường vang lên, một số lạ gọi đến. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô liền nghe máy.
“Xin chào.” Thanh Khê mở lời.
“Đây có phải số máy của chị Thanh Tuệ không ạ? Đây là quán bar Century. Một người phụ nữ tên là Tạ Minh Phượng đang say rượu trong quán bar của chúng tôi. Cô có thể đến đón cô ấy không?”
Hứa Thanh Khê cau mày khi nghe điều này, nhưng cô không từ chối.
“Được, tôi sẽ tới ngay.” Dứt lời, Thanh Khê cúp điện thoại, thay quần áo rồi vội vã ra ngoài.
Dù gì thì Minh Phượng cũng đại diện cho đối tác, cô không muốn có bất kỳ sự cố nào ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa hai công ty.
Một lúc sau, cô đã đến quán bar Century, nhìn thấy ánh đèn neon sặc sỡ, những dân chơi nam nữ xung quanh, trong mắt cô hiện lên vẻ khó chịu.
Đặc biệt sau khi cô bước vào quán bar, sự mờ mịt, hỗn hợp mùi khói và tiếng nhạc chói tai càng làm cho cảm giác khó chịu thêm trầm trọng.
Cô kìm lại sự khó chịu trong lòng và không ngừng tìm kiếm hình bóng của Minh Phượng khắp nơi, cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy cô ta.
Cô thấy cô ta đã thay quần áo, có vẻ sexy hơn một chút so với lần gặp ban ngày. Đặc biệt là chiếc váy ngắn bó sát càng tôn lên vóc dáng nuột nà của cô.
Và xung quanh cô ta có một vài người đàn ông không có thiện ý, nhưng cô ấy dường như không quan tâm đến điều đó mà chế giễu lại họ.
Thấy vậy, Thanh Khê liền đi tới gọi: “Minh Phượng.”
Minh Phượng nghe thấy giọng nói gọi tên mình liền bối rối quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Khê, trong mắt cô ta lóe lên vẻ kinh ngạc:
“Hả... sao cô lại là đến đây?”
Mấy người đàn ông ban nãy cũng nhìn Hứa Thanh Khê, trong mắt họ lóe lên vẻ kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý.
Hứa Thanh Khê cũng nhận ra ánh mắt của họ, cô bối rối tiến lên đỡ Minh Phượng.
“Cô say rồi, tôi đến đón cô.” Thanh Khê nói.
Nói xong cô định kéo cô ta đi về. Nhưng không ngờ rằng Minh Phượng không hề coi trọng cô mà đẩy cô một cái về phía sau vài bước.
“Ai muốn cô đón? Tôi còn chưa uống xong.” Minh Phượng đáp bằng giọng lè nhè.
Vừa dứt lời, những người đàn ông ngồi cạnh cô ta cũng ầm ĩ lên”
“Đúng rồi, rượu này còn chưa uống xong, về làm gì, người đẹp này cũng ở lại uống vài ly với anh em chúng tôi.”
Thanh Khê thấy một người đàn ông với cái đầu vàng đang nheo mắt và đưa tay về phía Hứa Thanh Khê, nhưng cô đã nhanh chóng gạt mạnh tay hắn ta ra.
“Đừng chạm vào tôi.” Thanh Khê gắt lên.
Cô lạnh giọng cảnh cáo, lập tức không muốn dây dưa với đám đàn ông này, một lần nữa cô thuyết phục Minh Phượng rời đi.
“Cô muốn uống, chúng ta về nhà uống tiếp, ở đây không an toàn.” Thanh Khê nói bằng giọng khẩn trương.
Nhưng Minh Phượng vẫn không nghe lời Thanh Khê, đáp lại:
“Cô thật phiền phức, về nhà uống rượu có vui không?”
Tạ Minh Phượng dứt lời, đám đàn ông kia cũng hùa theo:
“Không! Về nhà uống rượu không có gì thú vị. Người đẹp có muốn cùng chúng tôi lên lầu uống rượu không, ở đó rượu ngon hơn. Đêm nay anh em chúng ta ở lại uống rượu với cô được không?”
Lúc này Minh Phượng đã say rồi, không nghĩ tới việc những người đàn ông này có ác ý. Cô ta không muốn về cùng Hứa Thanh Khê, nên đã lập tức gật đầu trong cơn say.
“Được, chúng ta lên lầu uống rượu.” Tạ Minh Phượng vừa nói vừa lảo đảo đi về phía thang máy.
Nhìn thấy điệu bộ này của cô ta, đám đàn ông liền lóe lên ánh mắt dâm dục.
Hứa Thanh Khê lo lắng kéo Tạ Minh Phượng: “Minh Phượng, cô không được đi.”
Nhưng trước khi cô có thể kéo Minh Phượng lần nữa, vài người đàn ông đã vây lấy cô nói:
“Người đẹp, bạn của cô sẽ uống rượu với chúng tôi. Đừng lo lắng, hãy đi cùng chúng tôi luôn.”
Vừa nói, họ vừa đi vòng ra sau Hứa Thanh Khê và đẩy cô về phía thang máy.
“Anh làm gì vậy, tránh xa tôi ra.” Thanh Khê nói bằng giọng hoảng sợ. Cô hối hận vì đã không nói với Quân Nhật Đình.
Cô liên tục quát mắng đám đàn ông, nhưng những người này đều không để ý.
Đúng lúc này ở nhà, Quân Nhật Đình trở về phòng sau một hồi bận rộn nhưng không thấy rằng Hứa Thanh Khê ở đó, vì vậy anh liền gọi điện thoại cho cô.
Hứa Thanh Khê nghe tiếng chuông điện thoại, thấy đó là cuộc gọi của Quân Nhật Đình, trong mắt hiện lên niềm vui, lập tức trả lời. Nhưng cô chưa kịp nghe cuộc gọi thì đã bị giật mất chiếc điện thoại.
“Làm gì vậy? Mau đưa điện thoại cho tôi.” Cô tức giận hét vào mặt người đàn ông vừa giật điện thoại của cô.
Hắn ta hoàn toàn không nhận ra rằng điện thoại đã được kết nối, và nói đùa:
“Người đẹp, gọi điện thoại làm gì, chỉ uống với chút rượu thôi mà.”
Nói xong, gã ra lệnh: “Đưa người đẹp này lên lầu.”
Dứt lời, vài tên khác bắt đầu kéo cô vào thang máy.
“Hãy để tôi đi.” Thanh Khê cố kháng cự nhưng mình cô không chống lại được đám đàn ông to khỏe. Cuối cùng cô cũng bị lôi vào thang máy.
Đang nghe điện thoại, Quân Nhật Đình nghe thấy giọng nói hoảng hốt của cô, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén. Anh vớ lấy chiếc chìa khóa mà không cần suy nghĩ rồi lao ra ngoài.
Trong quán bar, Thanh Khê và Minh Phượng đã bị đám đàn ông kéo vào thang máy. Trong khi Minh Phượng vẫn đang cười nói thì Thanh Khê lại rất sợ hãi.
Cô không thể tưởng tượng được những người này sẽ làm gì với cô sau khi vào thang máy. Thậm chí cô còn khó chịu hơn khi nhìn thấy Minh Phượng đang say xỉn.
Nếu biết cô ta không biết phân biệt tốt xấu, cô đã không đến đây. Trong lòng cô đã bắt đầu tuyệt vọng, nhất là khi nhìn thấy cửa thang máy từ từ đóng lại.
Lúc này, cô vô cùng mong đợi Quân Nhật Đình sẽ đột ngột xuất hiện. Nhưng cô biết khó có thể hi vọng vào điều đó, chỉ là một cuộc gọi mà cô còn không biết là đã được kết nối được hay chưa.
Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên đặt lên cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại, giọng nói lạnh lùng cũng lập tức vang lên.
“Các anh muốn đưa người ta đi như thế này sao? Vậy thì không được rồi.”