Hứa Thanh Khê nghe vậy cũng không hề để ý, nén cười đáp lại: “Đi đi, uống ít rượu một chút.”
Quân Nhật Đình gật đầu, sau đó mặc quần áo chỉnh tề, hôn tạm biệt với Hứa Thanh Khê xong rồi đi đến tập đoàn Lê thị.
Mà sau khi anh đi rồi, Hứa Thanh Khê cũng không ngồi không, bảo Mỹ Hà đưa tập tranh để lên giường để thiết kế.
Trên đường, Quân Nhật Đình gọi điện thoại dặn dò cô thay thuốc.
Hai người trò chuyện một lát, trong điện thoại đột nhiên xuất hiện giọng của Lê Ngọc Mỹ.
“Nhật đình, em đặt xong khách sạn rồi, chúng ta có thể tới rồi.”
Hứa Thanh Khê nghe nói vậy, bàn tay đang cầm điện thoại siết chặt lại.
“Nhật đình, anh và cô Lê đang ở cùng nhau sao?”
Quân Nhật Đình nghe giọng nói của cô thay đổi, đoán cô nàng nghe trong điện thoại nên hiểu lầm, nén cười nói: “Anh và Ngọc Mỹ đi gặp khách hàng, vừa mới ăn cơm xong, chuẩn bị sắp xếp cho họ nghỉ trưa, buổi chiều còn phải đi thị sát nữa.”
Hứa Thanh Khê nghe anh giải thích, sự khó chịu trong lòng dần dần tan đi, nhưng vẫn có chút không thoải mái.
Lê Ngọc Mỹ cũng không thoải mái giống cô.
Cô ta vốn biết Quân Nhật Đình đang gọi điện thoại cho Hứa Thanh Khê nên mới cố ý nói câu kia. Cô ta cứ nghĩ dựa theo tính tình của Hứa Thanh Khê thì sẽ làm ầm lên với Quân Nhật Đình.
Ai ngờ lại để cho cô nhìn thấy được một Quân Nhật Đình mà cô ta chưa bao giờ thấy.
Lại có thể dùng nói dịu dàng như vậy đẻ dỗ dành một người khác, khiến cho sự đố kỵ trong lòng cô ta sôi trào.
Lúc đó cô ta muốn nói gì đó để cuộc nói chuyện của hai người họ phải kết thúc.
Ai biết, còn chưa kịp nói gì, cô ta đã cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Quân Nhật Đình.
Không còn cách nào, vì để cho Quân Nhật Đình không phát hiện ra ý kia của cô ta, cô ta chỉ đành nuốt lời định nói vào, làm ra biểu hiện áy náy, tỏ vẻ lúc nãy cô ta không cố ý.
Quân Nhật Đình nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngập của cô ta, cũng không biết có bị kỹ xảo của cô ta lừa gạt hay không, nhanh chóng thu hồi lại tầm mắt.
Anh lại dặn dò mấy câu rồi cúp máy.
“Nhật đình, em xin lỗi, em không biết anh đang gọi điện thoại cho Hứa Thanh Tuệ, nếu cô ấy hiểu lầm, tối nay em sẽ tự mình giải thích với cô ấy.”
Lê Ngọc Mỹ nhìn tình hình, vội vàng giải thích chuyện vừa nãy.
“Không cần đâu, Thanh Tuệ sẽ không ghi thù rồi gây chuyện với người khác như vậy. Nhưng chuyện như vậy, anh không mong sẽ có lần tiếp theo.”
Nói xong, anh ném một câu đi nghỉ rồi đi qua Lê Ngọc Mỹ trở lại phòng trong khách sạn.
Lê Ngọc Mỹ nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng.
Cô ta hít một hơi thật sâu, tự nói với chính mình không thể vội vàng.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tình cảm của Quân Nhật Đình và con khốn Hứa Thanh Tuệ kia càng ngày càng tốt, cô ta cảm giác mình không thể chờ đợi được nữa.
Trong nháy mắt, trong mắt cô ta chợt hiện lên vẻ tàn khốc.
Cô ta nghĩ, cô ta phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà người đàn ông kia giao phó, nhanh chóng khiến người đàn ông kia xử lý sạch sẽ Hứa Thanh Tuệ.
Ban đêm, lúc đang xã giao với khách hàng, cô ta cố ý phối hợp với khách hàng chuốc cho Quân Nhật Đình uống rượu, tính toán thừa dịp người say khướt sẽ có cớ đến nhà họ Quân.
Trên thực tế mọi thứ đều dựa theo kế hoạch của cô ta tiến hành.
Đợi đến lúc họ bắt đầu tạm biệt với khách mời, Quân Nhật Đình đã trong trạng thái say.
“Nhật đình, anh say rồi, em dìu anh về.”
Lê Ngọc Mỹ tiễn khách xong quay lại ngắm nhìn người đàn ông đẹp trai ngồi trên ghế, đáy mắt không thể che dấu được tình yêu.
Mắt thấy tay cô ta định vươn sang Quân Nhật Đình, lại bị Quân Nhật Đình nhíu mày ngăn lại.
“Không cần.”
Mặc dù Quân Nhật Đình hơi say nhưng ý thức vẫn rõ ràng, rất chống cự đụng chạm của Lê Ngọc Mỹ.
“Hà Văn Tuấn, đến đây dìu tôi.”
Anh lạnh giọng gọi, Hà Văn Tuấn cung kính bước từ ngoài cửa vào.
Hà Văn Tuấn thoáng nhìn thấy gương mặt cứng đờ của Lê Ngọc Mỹ, đỡ Quân Nhật Đình đứng lên: “Cô chủ Lê, tôi đưa tổng giám đốc về trước.”
Lê Ngọc Mỹ nhìn anh ta, lại nhìn Quân Nhật Đình đang híp nửa con mắt, cố kìm nén sự khó chịu trong lòng, kéo khóe miệng cười nói: “Tôi đi cùng với các anh! Nhật đình như vậy tôi không yên tâm.”
Dứt lời, cô ta lập tức xoay người rời đi.
Hà Văn Tuấn nhìn cô ta, không biết vì sao cảm thấy lời nói vừa này rất không vui.
Nhưng không đợi anh ta suy nghĩ kĩ hơn, Quân Nhật Đình đã thúc dục anh ta rời đi.
Chưa đến nửa tiếng, ba người đã đến nhà họ Quân.
Hứa Thanh Khê nghe thấy tiếng xe, cảm thấy là Quân Nhật Đình đã về, trên gương mặt xuất hiện nụ cười ngọt ngào.
Cô cẩn thận xuống giường, đi đến phòng tắm, xả một bồn nước nóng cho Quân Nhật Đình, muốn để lúc anh về phòng thì có thể tắm ngay, dội sạch cả người mệt mỏi.
Mà dưới lầu, Hà Văn Tuấn vốn định đưa Quân Nhật Đình về phòng tân hôn nhưng lại chậm hơn Lê Ngọc Mỹ một bước.
Đã thấy Lê Ngọc Mỹ cướp Quân Nhật Đình từ trong tay Hà Văn Tuấn, cười nói: “Trợ lý Hà, khuya lắm rồi, anh về trước đi, tôi đưa Nhật Đình về là được. Đúng lúc dì Quân để cho tôi ở lại nhà họ Quân.”
Hà Văn Tuấn nhìn cô ta một cái, lại nhìn Quân Nhật Đình không hề từ chối, cuối cùng gật đầu quay xe rời đi.
Nhưng không biết Quân Nhật Đình không từ chối là bởi đầu óc anh lúc này đã mơ hồ, cơ bản không biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh.
Cũng bởi thế nên Lê Ngọc Mỹ phải cố hết sức đỡ anh.
Dù sao người không có ý thức thì cũng không thể tự mình đi được.
May mà Lê Ngọc Mỹ đi được mấy bước đã bị quản gia phòng tân hôn phát hiện ra.
Quản gia vội tìm người giúp việc đến đỡ Quân Nhật Đình.
Mặc dù Lê Ngọc Mỹ không muốn buông tay, nhưng đối mặt với mấy người này, cô ta không thể không thả Quân Nhật Đình ra.
Chỉ sợ bọn họ biết được cái gì lại nói lung tung trước mặt Quân Nhật Đình.
Cô ta và quản gia đi vào phòng tân hôn, nhìn bọn họ đỡ Quân Nhật Đình lên lầu, lại mang lên canh giải rượu, ánh mắt chuyển sang nhìn về phía phòng làm việc của Quân Nhật Đình.
Cô ta vẫn không quên mục đích chuốc say Quân Nhật Đình hôm nay.
Ở đây Hứa Thanh Khê vừa xả xong nước tắm, đã thấy Quân Nhật Đình được người giúp việc đỡ vào, theo bản năng muốn đi lên giúp đỡ.
“Mợ chủ, cô đừng di chuyển, nếu không sẽ động đến vết thương đấy, ngày mai cậu chủ sẽ tức giận.”
Quản gia nhìn thấy hành động của cô thì liên tục ngăn cản.
Sau mấy ngày, quản gia đã nhìn ra cậu chủ nhà mình thật sự rất để ý đến mợ chủ, tự nhiên không dám để Hứa Thanh Khê nhúng tay vào.
Hứa Thanh Khê nghe thấy thế, cảm thấy có lý đành phải thu tay về, yêu cầu bọn họ đặt người lên giường.
“Mọi người đi nghỉ đi.”
Đợi đến lúc Quân Nhật Đình đã ổn thỏa, cô vẫy tay bảo mọi người đi về.
Quản gia gật đầu, chợt nghĩ đến Lê Ngọc Mỹ, báo cáo lại: “Đúng rồi, cô chủ, tối nay là do cô chủ Lê đưa cậu chủ về, nói là muốn ở lại đây một đêm.”
Hứa Thanh Khê nghe nói vậy, hơi nhíu mày, trong lòng có chút không thoải mái.
Từ chuyện lần trước cô có thể phát giác ra Lê Ngọc Mỹ có suy nghĩ khác với Quân Nhật Đình, bây giờ lại nghe nói cô ta muốn ở lại, cô vô thức trở nên bài xích.
Chỉ là đã tối rồi, người ta còn có lòng tốt đưa Quân Nhật Đình về, cô đuổi người đúng là có chút nhỏ mọn.
Nghĩ đến đó, trong lòng cô đã đưa ra quyết định.
“Ông bảo người dọn dẹp phòng cho khách đi.”
Quản gia gật đầu, xoay người đi ra.
Hứa Thanh Khê đợi sau khi ông ấy đã đi rồi, liếc nhìn Quân Nhật Đình đang ngủ say trên giường, gương mặt đỏ ửng khác xa với phong thái lạnh lùng bình thường, khiến người ta càng thêm ham muốn.
Hứa Thanh Khê nhìn, oán niệm trong mắt càng sâu.
Nhan sắc gây họa!
Trong lòng cô đã nghĩ ra cách, nhưng vẫn cẩn thận che chắn vết thương của mình, đi ra cửa, định nói chuyện với Lê Ngọc Mỹ.