Hứa Thanh Khê ngồi trên ghế, cúi thấp đầu, cẩn thận che giấu sự khác lạ của mình.
Mãi đến khi quen sự nóng bỏng trong cổ họng, cô mới ngẩng đầu, mà bốn phía mọi người cũng đã trò chuyện rôm rả.
Cô cũng không tính tham dự, bởi vì bọn họ đều uống rượu.
Chỉ cần uống rượu, tất nhiên cô sẽ lộ tẩy, cho nên cô im lặng vùi đầu yên lặng dùng bữa.
Ai ngờ, như thế cũng không tránh được mời rượu.
Cũng không biết là ai nửa đường lại bắt đầu dẫn dắt mời rượu, cô liên tục uống mấy lượt, sau khi uống rượu mời, mặc dù trên mặt không hiện ra, nhưng cô đã đầu bắt đầu choáng váng.
Hứa Thanh Khê tự cảm thấy mình nên đi rửa mặt, tỉnh táo lại một chút.
Bằng không lát nữa lúc tan cuộc, đoán chừng cô gục xuống mà không đi nổi mất.
Nghĩ như vậy, cô đã hành động.
"Xin lỗi, tôi đi phòng vệ sinh một lát."
Cô nói xong, trực tiếp rời bữa tiệc đi ra ngoài cửa.
Trong phòng vệ sinh, cô đứng bên bồn rửa vốc nước lạnh rửa mặt.
Chỉ là bình tĩnh thật lâu, hoàn toàn không có hiệu quả gì.
Một cảm giác nóng bỏng ngược lại như thiêu như đốt trên đầu cô.
Hứa Thanh Khê phát hiện ra không khỏi thầm kêu hỏng bét, chỉ sợ cô say thật rồi.
Nếu lúc này trở về, chỉ sợ cũng choáng váng, đến lúc đó chỉ sợ lộ tẩy.
Cô nghĩ ngợi, trong một lát bữa liên hoan cũng không dễ kết thúc được, dự định ở bên ngoài tìm phòng nghỉ, nghỉ ngơi trước một lát, chờ cô đỡ một chút thì lại quay về.
Ngay lúc cô định ra ngoài thì không ngờ lại gặp Lâm Gia Nghi.
Vốn Hứa Thanh Khê không định để ý tới cô ta, giả bộ như không thấy muốn lướt qua người cô ta rời đi.
Kết quả cô lại bị cản đường.
"Lâm Gia Nghi, cô lại muốn làm cái gì?"
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể dừng bước lại, lạnh giọng hỏi.
Lâm Gia Nghi nhìn cô, nở nụ cười lạnh giễu cợt nói: "Làm cái gì? Hứa Thanh Tuệ, trước kia không phải cô giương nanh múa vuốt sao? Làm sao bây giờ thấy người phụ nữ Lê Ngọc Mỹ lại như con mèo bệnh rồi hả, người phụ nữ kia quyện rũ anh Nhật Đình một cách trắng trợn như vậy mà cô không có phản ứng gì à, đây là tính cách của Hứa Thanh Tuệ cô sao?"
Hứa Thanh Khê nghe nói như thế, hai mắt híp lại, trong lòng đã đoán được ý của cô ta, ra vẻ không hiểu cười nói: "Cô đang nói bậy bạ gì đó? Cô Ngọc Mỹ người ta là vì công việc mà."
Lâm Gia Nghi hừ lạnh, châm chọc nói: "Giả vờ giả vịt cái gì, Lê Ngọc Mỹ có suy nghĩ gì, tôi cũng không tin cô không nhìn ra."
Hứa Thanh Khê nhún vai.
"Coi như tôi nhìn ra thì như thế nào, làm sao, cô gấp lắm à? Nhưng tôi cũng không gấp gáp như cô Lâm đây nè...”
Cô kéo dài âm cuối, giống như khinh thường, lại như chế giễu, Lâm Gia Nghi tức giận, toàn thân phát run.
Hứa Thanh Khê cũng không để ý tới, quay người định rời đi.
Làm sao cô không biết người phụ nữ này có ý gì.
Không phải muốn châm ngòi cô đối phó Lê Ngọc Mỹ sao?
Trông cô ngu như vậy à?
Lâm Gia Nghi cũng không biết suy nghĩ trong lòng cô, có điều cô ta cũng bị thái độ khinh thường của Hứa Thanh Khê chọc giận hoàn toàn.
Chỉ thấy cô ta bỗng nhiên kéo tay Hứa Thanh Khê, lạnh lùng hỏi: "Hứa Thanh Tuệ, có phải bây giờ cô rất đắc ý đúng không?"
Hứa Thanh Khê bị cô ta kéo lại, cũng vừa sợ vừa giận.
"Buông tay ra!"
Cô giãy giụa quát lớn, nhưng Lâm Gia Nghi lại càng túm càng chặt.
"Hứa Thanh Tuệ, cô có gì mà đắc ý, nếu như không phải anh Nhật Đình, cô cho rằng cô có thể thắng được tôi ư, bây giờ xuất hiện Lê Ngọc Mỹ, tôi chờ xem kết cục cô bị anh Nhật Đình vứt bỏ!"
Cô ta điên cuồng xả giận.
Hứa Thanh Khê nháy mắt sửng sốt.
Vốn cô chưa từng để ý Lê Ngọc Mỹ, có điều bị lời nói này của cô ta làm trong lòng nổi lên một đợt gợn sóng, trái tim chẳng biết tại sao lại đau đau.
Chỉ là còn chưa đợi cô nghĩ kỹ thêm, Lâm Gia Nghi phát hiện sự khác thường của cô, đắc ý nói: "Thế nào, giờ cô biết sợ rồi hả, a, Hứa Thanh Tuệ, cô thừa nhận đi, không có anh Nhật Đình, cô chẳng là cái gì cả!"
Hứa Thanh Khê nhìn cô ta, trong mắt toàn là buồn bực.
"Lâm Gia Nghi, tôi thấy cô điên thật rồi đó, thật sự là càng ngày càng đi xuống, bây giờ còn có người chủ động làm kẻ thứ ba, sắc mặt không chiếm được lại không cam lòng này của cô, xin đừng lộ ra trước mặt tôi, tôi nhìn thấy buồn nôn lắm, hơn nữa tôi cũng không có thời gian so đo với cô, cũng lười so đo với người có suy nghĩ lệch lạc như cô, tôi thật sự sợ tôi bị cô làm hư đó."
Lâm Gia Nghi nghe cô trái một câu kẻ thứ ba, phải một câu không chiếm được, tức giận đến mất lý trí.
"Con khốn này, cô nói ai là kẻ thứ ba, ai không chiếm được lại không cam lòng hả?"
Cô ta quát lớn, mắt thấy bàn tay sắp đánh lên mặt Hứa Thanh Khê.
Mặc dù đầu óc Hứa Thanh Khê còn hơi choáng váng, nhưng vẫn phản xạ có điều kiện tránh được, có điều lảo đảo mấy lần, mãi đến khi vịn vào bồn rửa mới miễn cưỡng đứng vững.
Cô tức giận nhìn về phía Lâm Gia Nghi, châm chọc nói: "Lâm Gia Nghi, cô cũng chỉ dám lúc không có người mới lộ ra bộ mặt thật của cô, bây giờ xem như tôi đã biết tại sao Nhật Đình lại không thích cô rồi, hai mặt như thế, chỉ sợ Nhật Đình đã sớm nhìn thấu cô rồi, đáng đời cô không chiếm được."
Lâm Gia Nghi bị lời này của cô kích thích không nhẹ, cắn răng nghiến lợi nhìn Hứa Thanh Khê.
"A, tôi hai mặt, không phải cô cũng giống như tôi sao, trước đó anh Nhật Đình không có mặt, cũng không biết ai mỗi ngày tới hộp đêm, lêu lổng với đàn ông, bây giờ anh Nhật Đình trở về, cô ngược lại biết giả vờ thật ấy!"
Nói đến đây, cũng không biết cô ta nghĩ tới điều gì, ánh mắt lóe sư độc ác nói: "Hứa Thanh Tuệ, cô cũng đừng giả vờ thanh cao ở trước mặt tôi, rất nhanh sẽ có người tới xử lý cô thôi, đến lúc đó tôi ngược lại muốn xem xem, cô làm sao giải thích trước mặt anh Nhật Đình!"
Cô ta nói xong, không có ý tốt liếc nhìn Hứa Thanh Khê, chợt cười lạnh đi ra ngoài.
Hứa Thanh Khê nhìn bóng lưng cô ta rời đi, nhớ lại lời cô ta vừa mới nói, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không tốt.
Chỉ sợ người phụ nữ này lại làm cái gì tính toán cô rồi.
Cũng không đợi cô nghĩ ra, tiếng khóa cửa bên ngoài cửa đã đánh thức cô.
Cô vội vàng chạy đến cửa mở cửa, lại phát hiện cửa phòng vệ sinh bị khóa lại từ bên ngoài.
Không cần đoán cô cũng biết kiệt tác này là ai làm ra.
"Lâm Gia Nghi, cô mở cửa ra cho tôi!"
Lâm Gia Nghi nghe cô gọi, căn bản không để ý tới, lật bảng sửa chữa trước cửa rồi quay người rời đi.
Hứa Thanh Khê đập thật lâu cửa, dần dần không còn sức lực, cộng thêm say rượu, cả người cũng không đủ sức ngồi chồm hổm ở cửa.
...
Trong phòng VIP vẫn náo nhiệt như cũ.
Quân Nhật Đình ngồi ở vị trí chính, lúc này anh đã bớt đi vài phần lạnh lùng, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, hấp dẫn một đám nhân viên nữ.
Mà anh lại không tự biết, vừa ứng phó Lê Ngọc Mỹ, vừa chú ý cửa ra vào.
Lúc này cách thời điểm Hứa Thanh Khê đi phòng vệ sinh đã rất lâu rồi, nhưng người phụ nữ kia còn chưa trở lại, làm anh không khỏi nhíu mày.
"Anh đi ra ngoài một chuyến."
Anh áy náy nhìn Lê Ngọc Mỹ, chợt đứng dậy rời đi.
Lê Ngọc Mỹ tự nhiên biết anh ra ngoài làm cái gì, cô ta cũng không đứng dậy, mà vẻ mặt khó đoán ngồi tại chỗ nói cười với người tới đây mời rượu.
Lại nói sau khi Quân Nhật Đình rời đi, không bao lâu thì gặp Lâm Gia Nghi.
Anh nhìn phương hướng cô ta ra chính là phòng vệ sinh, không khỏi gọi người lại hỏi thăm: "Lúc cô đi ra, có nhìn thấy Hứa Thanh Tuệ không?"
Vốn Lâm Gia Nghi nhìn thấy Quân Nhật Đình thì rất vui vẻ, lại không ngờ nghe thấy lời này của anh, nụ cười trên mặt trong nháy mắt thu lại.
Chỉ thấy đôi mắt cô ta đảo một vòng, chỉ về phía hành lang nói: "Em vừa tới từ bên kia, cũng không nhìn thấy, có lẽ Thanh Tuệ đi một phòng vệ sinh hướng khác rồi."
Quân Nhật Đình nhìn theo hướng cô ta chỉ, cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu đi qua.
Lâm Gia Nghi nhìn bóng lưng anh rời đi, nhếch miệng nở nụ cười tính toán.