Quân Nhật Đình mím môi không muốn tranh luận với cô ta về vấn về này nữa bèn chuyển đề tài đến chuyện ở bữa tiệc rượu ngày hôm đó.
"Lừa dối hay không lừa dối trong lòng anh tự biết cân nhắc, nhưng chuyện xảy ra đêm hôm đó là cô không đúng rồi, cô nên đi xin lỗi Thanh Tuệ đi."
Nói xong anh lạnh lùng nhìn Quân Phong Lan.
"Cháu điên rồi sao? Muốn cô đi xin lỗi người phụ nữ đó sao?"
Quân Phong Lan nghi ngờ trừng mắt nhìn anh: "Thậm chí cháu còn không nghĩ cô không thể đi xin lỗi người phụ nữ kia được."
Cô ta kiên quyết từ chối còn không quên giảng giải cho Quân Nhật Đình một trận.
Nhưng hai người họ đều không ai chịu nghe ai, căn bản là không thể nói chuyện tử tể được nên đã xảy ra cãi vã và khiến nhiều người bức xúc.
Phía Mỹ Hà nhận được tin vội vàng lên lầu báo cho Hứa Thanh Khê biết.
"Mợ cả, không hay rồi, cậu chủ nhà chúng ta đang cái nhau với cô Phong Lan rồi."
Cô ấy lo lắng đẩy cửa đi vào.
Hứa Thanh Khê rất sốc khi nghe thấy điều này, lập tức bình tĩnh trở lại hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tại sao hai người họ lại cãi nhau?"
Thấy vậy Mỹ Hà liền nói hết những gì cô ấy đã nghe thấy ra.
"Nghe nói là cậu chủ muốn cô Phong Lan đến xin lỗi mợ, cô Phong Lan không đồng ý nên hai người họ cãi nhau đấy."
Hứa Thanh Khê rất ngạc nhiên, cô không ngờ rằng Quân Nhật Đình lại vì cô mà tìm Quân Phong Lan.
Không thể nói là cô không cảm động được.
Vốn dĩ trong lòng cô luôn cảm thấy khó chịu, nhưng cũng chính vì điều này mà tất cả đã biến mất rồi.
Dù vậy, cô vẫn còn chút không vui.
Thực ra, đây không phải là ý định ban đầu của cô khi cô giận dỗi Quân Nhật Đình.
Điều cô muốn chính là sự tin tưởng của anh.
Tương lai vẫn còn một khoảng thời gian dài như vậy, mà người ghét cô nhiều như vậy, cô không thể không đề phòng từng người một.
Đặc biệt là hai người nhà họ Quân, cô lại càng khó lường hơn.
Cho nên cô cần sự tin tưởng của anh, chỉ cần anh tin tưởng cô cho dù bọn họ tính toán với cô như thế nào, cô cũng cảm thấy không quá khó khăn.
Tất nhiên cô không muốn Quân Nhật Đình cãi nhau với gia đình và phá hủy cảm tình vì cô.
Như vậy anh sẽ rất mệt, mà nhà họ Quân lại càng ghét cô hơn, cô ở nhà họ Quân lại càng khó khăn hơn nữa.
Trong lúc cô đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng mở ra, Quân Nhật Đình không chút lo lắng đi vào.
Cô biết rằng chỉ sợ lúc nãy cãi nhau không vui nên anh bỏ đi rồi.
Nghĩ đến đây, cô nhẹ giọng gọi anh lại.
"Quân Nhật Đình."
Quân Nhật Đình nghe tiếng cô thì dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô dường như muốn đợi cô đi cùng.
"Khụ… Chuyện lúc nãy tôi có nghe qua rồi, cám ơn anh đã đòi công bằng giúp tôi, nhưng sau này những chuyện này anh hãy để tôi tự giải quyết, nếu không sẽ làm tổn thương hòa khí của gia đình anh."
Sau khi nói xong, cô quay lại nhìn Quân Nhật Đình: "Tôi biết là cô Út không thích tôi, sau này tôi sẽ cố gắng tránh mặt cô ấy."
Có thể nói, lời nhận xét của cô đã khiến Quân Nhật Đình ngạc nhiên và thậm chí còn nhìn cô bằng ánh mắt khác.
Anh vốn tưởng rằng với tính cách của Hứa Thanh Khê thì chuyện này cô nhất định sẽ quấy rầy cô Út, dù sao trong thông tin có viết rằng trước đây cô đã không it lần xung đột với cô Út rồi.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, anh bèn lắc đầu quên nó đi.
Có quá nhiều thông tin sai lệch, chỉ sợ rằng thông tin này có thể cũng không đúng sự thật.
Anh suy nghĩ và bình tĩnh trả lời: "Tôi biết rồi."
Cùng lúc đó, phía nhà chính.
Chuyện cãi nhau của Quân Nhật Đình và Quân Phong Lan cũng đã truyền đến tai bà Kim Hồng rồi, bà ta vô cùng tức giận và cảm thấy hoang đường.
Ban đầu Hứa Thanh Khê đến hộp đêm, em gái chồng bắt gặp dạy cho một bài học cũng là nên nhưng Nhật Đình lại làm gì chứ?
Nó lại đòi công bằng cho người phụ nữ đó, muốn em chồng đi xin lỗi, người phụ nữ đó rốt cuộc có bùa mê thuốc lú gì mà khiến cho nó không phân biết được tốt xấu chứ!
Lâm Gia Nghi cũng tức giận như bà ta vậy.
Sau khi sự việc xảy ra, người giúp việc theo cô ta trước đây đã bí mật liên lạc và nói hết mọi chuyện với cô ta.
"Hứa Thanh Khê!"
Sau khi ngắt điện thoại, Lâm Gia Nghi không thể kìm nén cơn ghen tuông trong lòng nữa, cô ta đạp nát điện thoại di động, và một số đồ có thể đập phá được ở trong nhà.
Một lúc sau, cô ta dừng lại thở hổn hển, người cũng bình tĩnh lại hơn.
Nhưng cũng lo lắng hơn.
Khi xảy ra chuyện như vậy, anh Nhật Đình vẫn bênh vực con đĩ đó, thậm chí còn cãi nhau với Quân Phong Lan, lẽ nào anh Nhật Đình thực sự thích con đĩ đó rồi?
Càng nghĩ cô ta càng cảm thấy có thể là như vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cô ta đứng ngồi không yên bèn đi ra khỏi cửa.
"Cha."
Cô ta lo lắng đi đến phòng làm việc của ông Lâm và vội vàng hét lên.
"Có chuyện gì mà con hoảng sợ vậy?"
Ông Lâm cau mày nhìn cô ta, bất mãn khiển trách.
Nhưng Lâm Gia Nghi không quan tâm, cô ta thẳng thừng nói rõ ý định của mình.
"Cha, trước đây không phải là cha đã nói chuyện kết thân với nhà chú Quân rồi sao, tại sao lâu như vậy rồi mà vẫn không có động tĩnh gì vây? Có phải cha không quan tâm đúng không?"
Ông Lâm nghe vậy cảm thấy hơi khó chịu, nói như vậy giống như là nhà họ Lâm làm thân với nhà họ Quân vậy.
"Gia Nghi, con đừng vội, anh Nhật Đình của con đã kết hôn rồi, con muốn cha phải nói như thế nào?"
Khi ông ta nói đến đây, ánh mắt hiện lên sự bất mãn.
Ông ta không nói với con gái mình mà là nói với người nhà họ Quân.
Lâm Gia Nghi nghe vậy nghiến răng nói: "Dì Hồng đã nói rồi, dì ấy sớm muộn gì cũng đuổi người phụ nữ đó rời xa anh Nhật Đình, cha, con không biết, con muốn cưới anh Nhật Đình, cha phải giúp con, hơn nữa khi con gả vào nhà họ Quân thì cha cũng có rất nhiều lợi mà."
Ông Lâm không nói gì, dường như đang suy nghĩ tính khả thi của chuyện này.
Sau khi biết tin Quân Nhật Đình đã kết hôn, ông ta đã sớm từ bỏ ý định này rồi.
Nhưng ông ta không ngờ rằng bà Kim Hồng vẫn nhớ, điều này khiến ông ta cũng phải suy nghĩ thêm.
Tất nhiên, chính câu nói cuối cùng của Lâm Gia Nghi đã làm cho ông ta lay động, liên hôn với nhà họ Quân thì ông ta cũng có không ít lợi ích.
"Cha hiểu ý của con rồi, hôm nào đó cha sẽ tìm cơ hội thăm dò ý kiền của bà Kim Hồng, nếu như thật sự giống như con nói thì ta sẽ giúp con."
Ông ta đã có một ý tưởng, trầm giọng trả lời.
Lâm Gia Nghi nhận được câu trả lời mà cô ta muốn thì vui vẻ rời đi.
Ông Lâm nhìn bóng cô ta rời đi bèn nở nụ cười, gọi người giúp việc gọi bà Lâm tới.
"Có chuyện gì vậy? Gọi tôi tới đây làm gì?"
Bà Lâm vừa bước vào cửa vừa hỏi.
"Con gái bà muốn gả cho nhà họ Quân, bà nghĩ như thế nào?"
Bà Lâm nghe vậy, cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Dù sao lúc nãy chuyện Lâm Gia Nghi đến phòng làm việc đã có người hầu báo lại cho bà ta biết rồi.
"Chuyện này ông nói không đúng rồi, cái gì mà nghĩ như thế nào chứ, vốn dĩ con gái chúng ta nên gả vào nhà họ Quân rồi, là ông già nhà đó đã chen vào phá vỡ chuyện tốt của con gái chúng ta chứ."
Nghe những lời bất mãn của bà Lâm, ông Lâm cũng không muốn nói nhiều lời, thẳng thừng nói: "Ý của Gia Nghi là phía bà Kim Hồng vẫn muốn liên hôn với nhà chúng ta, bà xem tìm ngày nào đó đến thăm dò ý kiến của bà ta đi, nếu như bà ta cũng có ý này thì chỉ điểm cho bà ta một chút, bảo bà ta nhanh chóng đuổi cô Hứa đó đi, tạo điều kiện cho hai đứa nhỏ gắn kết tình cảm, nói những lời tốt cho Gia Nghi nhà chúng ta."
Bà Lâm gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi sẽ đi xem sao."
Ông Lâm gật đầu, sau đó hai người nói chuyện một lát rồi mà bà Lâm mới rời đi.
Khi bà ta trở về phòng thì trực tiếp liên lạc với bà Kim Hồng, sau đó hẹn bà Kim Hồng vài ngày nữa gặp mặt cùng nhau đi mua sắm.