Ngay lúc Hứa Thanh Khê sắp quỳ xuống, ánh mắt Lê Ngọc Mỹ nhìn cô bỗng lóe sáng, sau đó cô ta bước đến giữ chặt cô lại.
Hứa Thanh Khê kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô ta.
Chỉ thấy Lê Ngọc Mỹ mím môi nói: “Được rồi, cô Tuệ không cần quỳ đâu, chuyện này đến đây thôi.”
Ai cũng không ngờ Lê Ngọc Mỹ sẽ hành động như vậy, mọi người đều vì hành động này mà ngây cả người.
Bà Lê là người đầu tiên bình tĩnh, bà tiến đến gần con gái mình, khó hiểu nhìn con gái mình đầy khó hiểu và hỏi: “Ngọc Mỹ, con…”
Bà Lê còn chưa nói hết thì Lê Ngọc Mỹ cũng hiểu ý bà là gì nên giải thích: “Mẹ, Nhật Đình đã nói đến mức này con còn không chịu bỏ qua vậy chẳng phải là khinh người quá đáng sao?”
Nói xong cô ta hơi dừng lại rồi nhìn Quân Nhật Đình, trầm giọng nói: “Lần này em nể mặt anh nên cũng không muốn so đo nữa.”
Bà Lê nghe con gái nói thế nhưng vẫn cảm thấy rất không cam lòng.
“Ngọc Mỹ, con đâu cần…”
Bà ta đang muốn nói gì đó nhưng còn chưa kịp nói xong thì Lê Ngọc Mỹ đã cắt ngang.
“Mẹ, nếu mẹ nhất quyết muốn khiến Thanh Tuệ quỳ xuống trước mặt con thì về sau con với Nhật Đình khó mà nhìn mặt nhau được nữa, nói thế nào thì nói nhưng Thanh Khuê vẫn là vợ hợp pháp của Nhật Đình.”
Nói xong cô ta nhìn chằm chằm, xoáy thẳng vào mắt mẹ mình như đang ra hiệu cho bà ta.
Bà ta vừa nhìn vào mắt con gái đã hiểu cô ta có ý tưởng gì nên cũng không nói thêm gì nữa.
Mà bà Kim Hồng đứng cạnh đó thấy dáng vẻ nhu thuận, hiểu chuyện lại rộng lượng của cô ta cũng rất ngạc nhiên đồng thời còn thở phào nhẹ nhõm.
Bà Kim Hồng rất lo lắng, nếu vừa rồi Lê Ngọc Mỹ nhất quyết muốn Hứa Thanh Khê quỳ xuống thì Quân Nhật Đình cũng sẽ bị con khốn đó liên lụy mất, thậm chí anh cũng sẽ quỳ xuống theo Hứa Thanh Khê nữa.
Nếu là vậy thì còn đâu thể diện nhà họ Quân, sau này nhà họ Quân làm gì còn trước mặt mũi nào trước nhà họ Lê.
Nghĩ như vậy bà Quân liền bước tới khuyên nhủ bà Lê: “Mẹ Ngọc Mỹ à, bà đúng là có phương pháp dạy con cái mà, nếu ai kia cũng hiểu chuyện như Lê Ngọc Mỹ nhà bà thì tốt rồi.”
Nói xong bà ta còn quay sang lạnh lùng liếc Hứa Thanh Khê một cái, những lời này rõ ràng đang ám chỉ cô.
Nghe vậy, bà Lê trong lòng rất vui sướng nhưng ngoài miệng vẫn không thể không nói mấy lời khách sáo, còn tiện xỉa xói Hứa Thanh Khê: “Cái bà này, đây là do bản tính của mỗi người đã thế rồi, khó mà đổi được, Ngọc Mỹ nhà tôi từ bé đã là đứa tốt tính, hiểu chuyện rồi.”
“Không hẳn, Ngọc Mỹ là cô bé nhu thuận, hiểu chuyện nhất tôi từng gặp.”
Bà Kim Hồng đứng cạnh phụ họa.
Quân Phong Lan đứng cạnh đó nghe hai vị kẻ xướng người họa thì trong lòng trợn mắt không biết nên nói gì hơn, nhưng mắt vẫn không quên giận giữ trừng mắt màn kịch đặc sắc, không ngờ kết cục lại sẽ nhàm chán tới vậy.
Nghĩ đến đây đôi mắt của sự khinh thường.
Cô ta còn tưởng Lê Ngọc Mỹ có thủ đoạn cao siêu thế nào để trị Hứa Thanh Khê, giờ thấy hóa ra cũng chỉ đến đó mà thôi.
Lê Ngọc Mỹ nhận ra ánh mắt khinh thường Quân Phong Lan đang nhìn mình thì trong đáy mắt không khỏi trở nên âm u nhưng vẫn giả vờ như không thấy cô ta mà quay sang nhìn Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình thấy cô nhìn sang thì ánh cảm ơn em, ngày sau nhất định sẽ đền bù cho em.”
Anh trầm giọng nói lại không biết những lời này chính là những gì Lê Ngọc Mỹ muốn nghe.
“Được, vậy em chờ ngày đó.”
Lê Ngọc Mỹ đáy mắt hiện lên sự vui vẻ rồi gật đầu nói.
Một trò khôi hài cứ như vậy mà kết thúc, tất cả đều vì Quân Nhật Đình về sớm hơn dự tính nên mọi chuyện khác hoàn toàn “kịch bản” ban đầu.
Mặc đuôi chuột như thế nhưng dù sao bên nhà họ Lê đã ra vẻ sẽ không tính toán chuyện này nữa nếu bà ta còn tham gia vào đó chắc chắn sẽ khiến Quân Nhật Đình tức giận.
Cuối cùng bà ta chỉ có thể dẫn theo Quân Phong Lan không vui mà rời đi.
Sau khi toàn bộ mọi người rời đi hết, Hứa Thanh Khê đứng cạnh Quân Nhật Đình cúi đầu nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, vì em đầu liếc mắt nhìn Hứa Thanh Khê một cái rồi nhẹ gật đầu một cái, xong cũng bỏ lên lầu mà không nói thêm lời nào.
Có thể nhìn ra sự mệt mỏi trên gương mặt anh nên không có tâm trạng an ủi hay nói chuyện với Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê nhìn theo bóng lưng mệt mỏi của anh rời đi, trong mặt hiện lên những cảm xúc phức tạp, trong lòng cô bây giờ cũng rất khó chịu.
Anh hẳn rất thất vọng về mình, đúng không?
Nghĩ đến đây gương mặt cô lại không giấu được vẻ tự giễu.
Xem ra cô ta đoán đúng rồi, tất cả mọi chuyện làm trước đây đều vì lúc này mà hóa thành tro.
Quân Nhật Đình cũng không biết trong lòng Hứa Thanh Khê đang nghĩ những gì, anh về phòng rửa mặt mũi xong thì lập tức lăn lên giường nghỉ ngơi. Anh thực sự rất mệt mỏi.
Hai ngày nay anh luôn bận tối mặt tối mũi, không được ngủ một giấc trọn vẹn nào, đã thế khi vừa về tới nhà đã gặp chuyện như thế, thực sự cả tinh thần và thể xác đều bị vắt kiệt.
Vậy nên anh mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, ngủ rất sâu.
Lúc anh tỉnh lại đã là ba giờ chiều.
Sau cơn mơ màng rút đi, anh bỗng nghĩ tới gì đó nên vội vàng đứng dậy thay quần áo định ra ngoài.
Không ngờ vừa đi ra hành lang được một đoạn đã nghe thấy hình như có tiếng cãi cọ trong thư phòng.
Anh hơi ngạc nhiên, bởi vì âm thanh này là giọng nói của Hứa Thanh Khê.
Đúng vậy, Hứa Thanh Khê và Hứa Hải Minh đúng thật đang cãi cọ.
“Thái độ của mày là có ý gì, tao nói cho mày biết, chuyện này mà không muốn làm cũng phải làm.”
Giọng quát lớn của Hứa Hải Minh truyền ra từ điện thoại.
Ra là nhà họ Hứa đang chuẩn bị đấu thầu một miếng đất ở ngoại ô phía đông, ý định muốn xây dựng viện khoa học và công nghệ ở đó, bọn họ cũng đã cho người đi thương lượng, đàm phán nhưng đã thất bại.
Hôm nay ông ta gọi điện cho Hứa Thanh Khê chính là vì chuyện này.
Hứa Thanh Khê nghe cái giọng hống hách tựa như ra lệnh của ông ta thì không khỏi cười lạnh nói: “Hứa Hải Minh, ông lấy đâu ra tự tin để nói những điều này vậy? Ông cho rằng sau khi con gái ông gây ra chuyện lớn như vậy thì nhà họ Quân vẫn còn muốn quan tâm đến đầu tư cho ông sao, ông đừng mơ mộng hão huyền nữa.”
Nói xong cô không khỏi nhớ lại chuyện hồi sáng, trong lòng lại không ức chế được sự phẫn nộ trong lòng.
“Hứa Thanh Tuệ thì tốt rồi, nó thoải mái như vậy nhưng có biết rằng nó suýt nữa thì hại chết tôi không?”
“Mày còn dám trách Tuệ à, không phải đều tại mày vô dụng sao? Nếu không phải mày vô dụng thì mấy đứa con gái sao dám nhòm ngó Quân Nhật Đình, mày phải biết, bọn họ đụng tới Quân Nhật Đình chính là đang xâm phạm đến quyền lợi của mày đấy.”
Hứa Thanh Khê cắn môi nghe những lời ngụy biện của Hứa Hải Minh không khỏi cảm thấy ghê tởm, cô cảm giác độ vô sỉ của hai cha con Hứa Hải Minh Và Hứa Thanh Tuệ lại lên một tầm cao mới rồi.
Hứa Hải Minh thấy cô không nói gì thì hừ lạnh một tiếng: “Những gì mà Tuệ làm đều là đang giúp mày giải quyết phiền phức, lẽ ra mày phải cảm ơn nó mới phải!”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, giận quá hóa cười.
“Đúng, lẽ ra tôi nên cảm ơn nó, vì nó mà bị người khinh thường, còn bị người ta bắt quỳ xuống nhận lỗi, đúng thật là nên cảm ơn nó từ tận đáy lòng luôn!”
Hứa Hải Minh nghe thấy trong giọng cô trần đầy sự châm chọc, chán ghét, trách móc thì nhíu chặt lông mày.
“Có phải mày đã quên những gì chúng ta đã giao ước?”
Nói xong ông ta còn tiếp tục lạnh giọng nhắc nhở Hứa Thanh Khê: “Nếu mày đã quên thì tao nhắc cho mày nhớ, tao cho mày tiền để trị bệnh cho mẹ mày nên những thứ này đều là thứ mày phải làm, quỳ thì đã làm sao, sau này mày còn phải làm hơn như thế nhiều lần!”
Hứa Thanh Khê nghe những lời đầy vô liêm sỉ của Hứa Hải Minh thì tức đến run người, nhưng lại không hề hé răng phản bác một chữ nào.
Bởi vì sự thực đúng là như thế.
Từ khi cô đáp ứng thỏa thuận với Hứa Hải Minh xong thì mọi thứ đã không phải do cô quyết định rồi.
Cô không hề có sự lựa chọn nào khác.
Cô siết chặt nắm đấm mặc cho móng tay găm vào da thịt, những đau đớn này giúp cô không trở nên mất kiểm soát mà làm những chuyện khiến cô phải hối hận.
Thực chất cô rất muốn chỉ thẳng vào mặt ông ta và nói, tôi không làm.
Nhưng cô lại không thể.
Hứa Hải Minh đã nhận ra sự im lặng của cô đại biểu cho thỏa hiệp, ông ta hừ lạnh: “Những gì tao vừa mới nói phải nhớ kỹ, nhất định phải làm cho được, tao đợi mày báo tin tốt.”
Ông ta nói xong lại nghĩ đến Hứa Thanh Khê mấy lần trước đây dám mưu mô lừa ông ta thì lại lên tiếng cảnh cáo: “Tao không muốn nghe đến cái gì không hoàn thành hay không thành công cả, hãy nhớ đến mẹ của mày!”