Lâm Gia Nghi hoảng sợ trước bà Kim Hồng, trong lòng biết mình không thể giải thích được nữa rồi, tất cả nỗ lực trước đó đều tan biến hết rồi.
"Dì Hồng, dì phải tin con, đứa bé là của anh Nhật Đình, con và người đàn ông đó chưa làm cái gì cả, cũng không có quan hệ gì với nhau..."
Cô ta đứng ra giải thích, muốn cứu vãn tình hình, níu kéo bà Kim Hồng, nhưng lại bị bà ta ghét bỏ, tránh xa.
Cô ta hốt hoảng nhìn bà Kim Hồng, môi mấp máy như muốn nói cái gì đó, nhưng lại không nói thành lời, rồi bị một tiếng quát chói tai cắt ngang.
"Đủ rồi, các người làm loạn cũng phải có mức độ chứ!"
Ông Hai ngồi ở trên, gõ mạnh gậy xuống đất: "Cô kia, mặc dù những chuyện này từ trước đến nay tôi không quan tâm, nhưng không có nghĩa là tôi không biết."
Ông nói xong, đôi mắt sắc bén liếc nhìn về phía đám người nhà họ Lâm, sau đó dừng lại trên người Lâm Gia Nghi.
"Ngay từ đầu các người đã tìm đủ mọi cách, tính trăm phương ngàn kế muốn phá vỡ cuộc hôn nhân của Nhật Đình và Thanh Tuệ, bây giờ còn mang đứa con trong bụng ra nói chuyện, với thân phận của đứa bé này tôi có thể tạm thời bỏ qua, nhưng sự chịu đựng của tôi có giới hạn! Nói thêm câu nữa thì hai nhà từ nay về sau đừng qua lại với nhau nữa!"
Lời vừa nói ra, bố mẹ của Lâm Gia Nghi muốn đòi lại công bằng cho con đã ngay lập tức tắt tiếng.
Đồng thời bọn họ cũng biết, chuyện hôm nay đã không thể cứu vãn được nữa rồi.
Trong phút chốc, đáy lòng bọn họ tràn ngập cảm giác không can tâm.
Bọn họ lên kế hoạch cho chuyện này lâu như vậy, đã sắp thành công, nhưng lại bị hủy hoại chỉ trong phút chốc, ai cũng không thể chấp nhận được.
Nhưng chấp nhận không được cũng phải chấp nhận, dù sao lời của ông nội cũng đã nói ra rồi.
Có thể coi như chuyện lần này bọn họ tính sai rồi.
Bọn họ không ngờ rằng Quân Nhật Đình lại làm việc cẩn thận, tỉ mỉ đến mức này.
Phải biết rằng ghi chép của khách sạn Lệ Phong đã bị bọn họ xóa đi hết, hơn nữa còn tự cho rằng việc đã làm này thần không biết quỷ không hay, thế mà vẫn bị Quân Nhật Đình điều tra ra.
"Ông nói đúng, chuyện lần này, bọn con làm sai rồi."
Mặc dù bố của Lâm Gia Nghi rất tức giận, nhưng vì để giữ gìn mối quan hệ của hai bên gia đình, chỉ có thể đành cúi đầu nhận sai.
Lâm Gia Nghi nghe bố mình nói vậy, biết tình hình đã hết hy vọng, loạng choạng lùi về phía sau.
Cô không cam tâm, đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Quân Nhật Đình, gắt gao xông lên bắt lấy anh.
"Anh Nhật Đình, tại sao anh lại đối xử với em như vậy."
Cô ta nhìn Quân Nhật Đình một cách điên cuồng, nghẹn ngào hỏi: "Tại sao anh nhất định không cho em một cơ hội, rõ ràng chúng ta mới là thanh mai trúc mã mà, tình cảm biết bao nhiêu năm nay, vì sao còn thua cả Hứa Thanh Tuệ chỉ quen mới có mấy tháng?"
Quân Nhật Đình nghe cô lớn tiếng chất vấn, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Anh liếc mắt nhìn về cánh tay đang bị Lâm Gia Nghi ôm chặt lấy, chán ghét đến mức dùng sức gỡ tay cô ta ra.
"Đừng đem em ấy ra so với cô, cô mãi mãi không sánh bằng, ít nhất thì Thanh Tuệ không có lòng dạ độc ác như cô, vì muốn đạt được mục đích mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào."
Anh nói xong, cũng không thèm liếc nhìn Lâm Gia Nghi mà đánh mắt về phía ông nội, ý bảo xin phép được rời đi trước.
"Ông nội, nếu chuyện này đã rõ ràng rồi, công ty còn có việc, con xin phép đi trước."
Nói xong, anh dứt khoát quay đầu rời đi.
Lâm Gia Nghi ngẩn người nhìn anh bỏ đi, trong đầu chỉ còn lại toàn là những lời khi nãy anh vừa nói ra, thẩn thơ giống như người mất hồn.
Bà Hương thấy thế, cũng hiểu rõ bọn họ không cần phải tiếp tục ở lại đây nữa, nếu không sẽ chỉ càng khiến bọn họ càng thêm khó xử.
Ông Vĩnh ra hiệu với bà Hương, bảo bà ta đến đỡ Lâm Gia Nghi, rồi mới xin phép ông Hai rời đi.
"Ông Hai, chúng tôi đi trước."
Ông Hai lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì.
Gương mặt của bố Lâm Gia Nghi đen lại, cuối cùng cũng không nói với bà Hương tiếng nào đã bỏ đi trước.
Đợi đến khi bọn họ đã đi hết, ông Hai cũng chống gậy đứng lên.
Ông lạnh lùng nhìn bà Kim Hồng, khiển trách: "Xem xem ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì, sau này không có chuyện gì thì bớt lui tới với nhà họ Lâm đi, bằng không cả cái nhà này sẽ bị hủy hoại hết trong tay cô!"
Bà Kim Hồng bị giáo huấn như vậy cả người run lên, sắc mặt càng không cần phải nói, lúc xanh lúc trắng, cực kỳ khó coi.
Ông Hai cũng mặc kệ, quở trách xong, nổi giận đùng đùng chống gậy bỏ đi.
Cùng lúc đó, Hứa Thanh Khê đang đợi tin tức ở công ty cũng nhận được điện thoại của Quân Nhật Đình.
Chuông vừa mới vang lên, cô đã lập tức bắt máy.
"Có kết quả rồi sao?"
Cô vội vàng đến mức không thể chờ đợi được nữa dò hỏi.
Cho dù cô biết Hứa Hải Minh sẽ nhúng tay vào chuyện này, nhất định sẽ không để đám người nhà họ Lâm đó đạt được mục đích, nhưng cô vẫn nhịn không được muốn hỏi xem, nghe chính miệng Quân Nhật Đình nói với cô.
"Ừ, tìm ra rồi, đứa bé không liên quan đến anh, đứa bé trong bụng Lâm Gia Nghi là con của người khác."
Quân Nhật Đình nhận ra được trong lời nói của cô có chút căng thẳng, khóe miệng khẽ mỉm cười kể tóm tắt chuyện đã xảy ra.
Hứa Thanh Khê nghe xong, thật sự không biết nên nói cái gì.
Cô không ngờ rằng Lâm Gia Nghi vì Quân Nhật Đình mà làm nên chuyện điên khùng như vậy.
Mang thai con của người khác lại đi bắt Quân Nhật Đình đổ vỏ...
Lúc này cô yên lặng, Quân Nhật Đình cũng đại khái đoán được sự kinh ngạc của cô, mím môi nói: "Chuyện này em không cần phải nghĩ nhiều, đã kết thúc rồi."
Hứa Thanh Khê khẽ thở dài, tâm tình không thể xoa dịu được.
Quân Nhật Đình nhíu mày, tiếp tục trấn an cô: "Yên tâm, sau này sẽ không có những chuyện như vậy nữa đâu."
Hứa Thanh Khê sửng sốt, phản ứng với sự an ủi của Quân Nhật Đình, nhịn không được nở một nụ cười.
Thật ra cô không để ý lắm, chỉ có điều cô hơi xúc động.
Nhưng cô không định nói cho Quân Nhật Đình nghe.
"Em biết rồi."
Cô cười khúc khích rồi trả lời, Quân Nhật Đình tự nhiên cũng nghe ra được trong lời nói của cô có chút bất thường, biết cô đã nghĩ thông rồi nên cũng không nói thêm nữa.
"Vậy em chuyên tâm làm việc đi, tối nay anh đến đón em đi dùng cơm."
"Được."
Dứt lời, hai người đều tự cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, sau hoa viên nhà họ Quân.
Sắc mặt Quân Phong Linh nghiêm nghị ngồi đối mặt với Lê Ngọc Mỹ.
Trái ngược với sự tức giận của cô, Lê Ngọc Mỹ tỏ ra rất nhàn nhã.
"Không biết bây giờ chị Linh còn tin Lâm Gia Nghi không?"
Cô nhấp một ngụm trà, cười như không cười trừng mắt nhìn Quân Phong Linh.
Quân Phong Linh nhếch môi, tức giận nói: "Dù tôi có không tin cô ta, cũng tuyệt đối không giúp đỡ cô!"
Lúc này, cô đã biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì, trong lòng thoáng hiện lên vẻ kinh sợ, đến bây giờ vẫn chưa thể hoàn hồn.
Lê Ngọc Mỹ nhìn cái bộ dáng ghét bỏ, kháng cự này của cô, không chỉ không tức giận mà còn cười thành tiếng.
"Bây giờ Lâm Gia Nghi đã thất thế, chị giúp tôi có gì không tốt chứ? Hơn nữa, cô lại thích Hứa Thanh Tuệ sao?"
Cô ta nói đến đây, hai mắt híp lại: "Nếu như tôi nhớ không nhầm thì chị luôn không hợp với cô ta mà."
Quân Phong Linh nghe Lê Ngọc Mỹ nói, nhận ra rằng cô đang cố gắng muốn thuyết phục mình.
Có điều...
"Lê Ngọc Mỹ, cô không cần phải khiêu khích tôi, vô dụng thôi, giúp đỡ cô đối phó với cô ta là hai chuyện khác nhau."
Cô kiêu ngạo hất mặt nâng cằm lên, trả lời với Lê Ngọc Mỹ.
Lê Ngọc Mỹ nhíu mày, khẽ cười, không thể không nói: "Cứ cho là hai chuyện khác nhau cũng được, nhưng tôi tin, trước sau gì chị cũng sẽ giúp đỡ tôi..."
Quân Phong Linh không ngờ rằng sau khi từ chối cô gái này, vậy mà cô vẫn ăn nói tự tin như thế, nhất thời có chút buồn bực và luống cuống.
Trong lòng cô biết âm mưu của cô gái này không thể so với cô, vì để tránh bị cô ta tính kế, nên Phong Linh đã rời đi trước.