Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 532: Chương 532: Thân phận thật giả




Một lúc sau, khi đến giờ ăn tối, Ông cụ Quân và Quân Thanh từ phòng làm việc đi xuống lầu, chỉ thấy một mình bà Kim Hồng đang ở trong phòng ăn.

“Thanh Tuệ đâu? Con không bảo con bé đến đây dùng bữa cùng nhau à?” Ông cụ Quân vừa ngồi xuống vừa hỏi.

Bà Kim Hồng không quan tâm, nói: “Quản gia ở nhà mới nói con nha đầu ấy vẫn chưa về. Bố, bố ăn cơm trước đi. Con đã bảo nhà bếp để phần cơm cho Thanh Tuệ rồi.”

Ôn cụ Quân cau mày, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nói gì, gật đầu rồi bắt đầu ăn.

Ngày hôm sau, phòng họp cấp cao của Tập đoàn Quân Thị có rất đông cổ đông.

“Chủ tịch, tại sao Tổng giám đốc Nhật Đình vẫn chưa được thả ra? Không phải cứ bồi thường mười tỷ rưỡi là có thể thả ra sao?”

“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Chẳng lẽ là bên trên đang ra sức dồn ép Quân thị chúng ta sao?”

“Chủ tịch, hôm nay ông nhất định phải nói chính xác cho chúng tôi biết rốt cuộc Tập đoàn Quân Thị có hy vọng sống sót hay không.”

Các cổ đông lần lượt chất vấn Ông cụ Quân và Quân Thanh.

“Mọi người đừng lo lắng, hôm nay cuộc họp cổ đông này được tổ chức chính là vì vấn đề này.”

Quân Thanh dưới sự chỉ thị của ông cụ Quân, đứng lên xoa dịu những cổ đông đang lo lắng: “Mặc dù Nhật Đình chưa được thả ra, nhưng các hạng mục trong nội bộ công ty đã được dỡ lệnh phong tỏa, tập đoàn sẽ ổn định lại sớm thôi.”

Ngay khi những lời này nói ra, các cổ đông đang lo lắng đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có một số người cũng nổi lên nghi vấn.

“Nói như vậy, chủ tịch đã trả hết mười tỷ rưỡi tiền thuế rồi sao?”

“Trả hết rồi sao? Là mười tỷ rưỡi đấy? Chủ tịch, ông lấy khoản tiền lớn này ở đâu ra chứ?”

“Đúng vậy, mười tỷ rưỡi không phải là một số tiền nhỏ. Số tiền lớn như vậy mà sao nội bộ công ty lại không có bất kỳ tin tức nào chứ? Chủ tịch, không phải là các ông đã bán tập đoàn chứ?”

Sắc mặt ông cụ quân có chút khó coi.

Ông tạm thời không muốn nói ra việc bán cổ phần của mình, nếu không, dựa theo tham vọng của các cổ đông này, họ nhất định sẽ yêu cầu bầu lại một chủ tịch khác, và khi đó nhà họ Quân sẽ không thể nắm giữ Tập đoàn Quân Thị nữa.

Vì họ đã bán 40% cổ phần của mình nên hiện tại cổ phần của nhà họ Quân không vượt quá hai mươi phần trăm.

“Mọi người đừng lo lắng, chúng tôi đã mượn số tiền này của một người khác, không động đến bất cứ hạng mục nào của tập đoàn cả.”

Ông cụ Quân nói qua loa với các cổ đông: “Nếu mọi người không tin thì có thể đến phòng tài vụ để kiểm tra.”

Các cổ đông nhìn nhau, đương nhiên là họ không tin lời của ông cụ Quân.

Vừa định gọi trợ lý đi kiểm tra, cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, Hứa Thanh Tuệ mặc một bộ đồ công sở đứng ở trước cửa, mỉm cười nhìn Ông cụ Quân: “Ông nội, ông lừa dối cổ đông như vậy thật là không tốt đâu. “

Ông cụ Quân cau mày, không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy Hứa Thanh Tuệ đột nhiên xuất hiện, trong lòng ông có chút hồi hộp, có một dự cảm không lành.

“Thanh Tuệ, con làm gì ở đây? Con không thấy chúng ta đang họp cổ đông sao?” Quân Thanh bất mãn nhìn Hứa Thanh Tuệ, nhưng thấy lúc trước cô ta đã giúp đỡ họ thì không hề giận dữ: “Có chuyện gì thì con cứ đến văn phòng chủ tịch trước, đợi chúng ta kết thúc cuộc họp rồi đến đây. “

“Bố, bố nói như vậy là không đúng rồi. Bố triệu tập đại hội đồng cổ đông thì làm sao có thể thiếu con được chứ? Bố phải biết rằng bây giờ người chiếm cổ phần lớn nhất trong tập đoàn chính là con đấy.”

Hứa Thanh Tuệ lắc đầu, cười nhẹ một tiếng đi vào trong phòng họp và tìm một chỗ để ngồi xuống.

Ngay khi cô ta nói những điều này, các cổ đông xung quanh đều bắt đầu xôn xao.

“Chủ tịch, những lời này của mợ chủ là có ý gì?”

“Cái gì mà cô ấy chiếm cổ phần nhiều nhất chứ? Không lẽ đã thay đổi chủ tịch rồi sao?”

Ông cụ Quân và Quân Thanh đột nhiên trầm mặt.

Quân Thanh bất mãn uống rượu: “Thanh Tuệ, con có biết con đang làm gì không?”

“Bố, bố đừng nói chuyện với người khác lớn tiếng như vậy, làm con sợ chết đi được.”

Hứa Thanh Tuệ làm ra vẻ sợ hãi, nhưng khuôn mặt lại không hề lộ ra vẻ sợ hãi, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng đắc thắng. “Ông nội, không phải vị trí chủ tịch này là do người nắm nhiều cổ phần nhất làm sao? Bây giờ cháu có 40% cổ phần, ông đã bán cho cháu rồi, cộng với 10% mà trước đây Nhật Đình đã đưa cho cháu, tổng số năm mươi phần trăm cổ phần của cháu đã cao hơn nhiều so với của ông rồi. Chẳng phải bây giờ cháu phải trở thành chủ tịch hội đồng quản trị sao?

Trên mặt Quân Thanh nổi lên lửa giận: “Làm sao có thể chứ, chúng ta hoàn toàn không có bán cổ phần!”

Vừa nói xong, một tia sáng lóe lên trong đầu ông ta, vẻ mặt không tin nhìn về phía Hứa Thanh Tuệ: “Là cô! Từ đầu đến cuối là do cô tính toán.”

Hứa Thanh Tuệ nhướng mày, không phủ nhận mà dựa vào ghế cười nhạt: “Nếu bố đã đoán ra được rồi, vậy bây giờ chúng ta nói thẻ chiếc ghế chủ tịch này, ông nội có nên giao cho con không.”

Ông cụ Quân nhìn Hứa Thanh Tuệ bằng đôi mắt sâu thẳm, vẻ mặt rất xấu xa: “Tại sao chứ?”

Hứa Thanh Tuệ biết ông cụ Quân muốn hỏi điều gì, cô ta tự cho rằng nhà họ Quân không còn khí thế nữa, khóe môi cong lên một cách tà ác: “Vì trước đây ông nội đã đối xử tốt với cháu, cháu sẽ để mọi người được làm người thông minh. “

Nói xong, cô ta đứng thẳng lưng: “Vốn dĩ mục đích của cháu khi đồng ý gả cho Quận Nhật Đình là Tập đoàn Quân Thị. Nhiều năm nay nhà họ Quân đã độc gia ở thủ đô lâu rồi, đã đến lúc phải đổi người rồi. Hơn nữa, cháu lấy Tập đoàn Quân Thị là để giúp nhà họ Quân chuộc tội, ông đã quên đi tội lỗi mà mình đã phạm phải 20 năm trước rồi sao? “

Ông cụ Quân trừng to mắt, ông không thể nào tin được mà nhìn Hứa Thanh Tuệ: “Làm thế nào cháu quen bọn họ?”

Hứa Thanh Tuệ thấp giọng cười: “Cháu phải cảm ơn ông nội. Nếu như ông không chọn cháu trở thành con dâu của nhà họ Quân thì làm sao cháu có cơ hội quen anh ấy được. Khi nào cháu và anh ấy kết hôn, cháu sẽ mời ông đến dự “

Sắc mặt ông cụ Quân trở nên rất khó coi: “Hứa Thanh Tuệ, chấu lừa ta!”

Rất rõ ràng, từ lâu trước đây Hứa Thanh Tuệ đã phản bội nhà họ Quân và Quân Nhật Đình rồi, nhất là khi ông nhớ ra rằng ông cũng đã tín vật của nhà họ Quân cho người phụ nữ này, ông vô cùng tức giận, thở hổn hển.

“Tôi lừa ông thì làm sao chứ? Là nhà họ Quân các người ngu ngốc, thậm chí ông còn không nhận ra cháu dâu của mình là ai. Việc các người bị lừa là do nhà họ Quân các người tự tìm lấy.” Hứa Thanh Tuệ cười nhạt.

Ông cụ Quân bị kích thích không nhẹ, khí huyết dâng trào, mặt đỏ bừng, hai tay ôm ngực, như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

“Bố, bố làm sao vậy?”

Quân Thanh nhận thấy ông cụ Quân có điều gì đó không ổn, ông ta lo lắng bước tới để có thể đỡ ông cụ Quân bất cứ lúc nào.

“Cút ra...”

Ông cụ Quân dùng sức đẩy Quân Thanh ra, đôi mắt đỏ bừng nhìn Hứa Thanh Tuệ như thể đã hiểu: “Những lời vừa rồi của cô là có ý gì? Cái gì mà thật với giả chứ?”

Hứa Thanh Tuệ nhìn bộ dạng muốn hỏi đến cuối cùng của ông cụ Quân, cô ta liếc mắt một cái rồi cười nói: “Nếu ông đã hỏi, thì tôi sẽ nói cho ông biết. Ngay từ đầu, người ở nhà họ Quân các người không phải tôi. Tôi chỉ ngẫu nhiên tìm được một diễn viên sau đó lừa từng người trong nhà họ Quân các người mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.