Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 94: Chương 94: Thật sự dám cả gan đến đây!




Bà Kim Hồng nhịn không được mà trách mắng: “Còn làm gì được nữa? Bây giờ con trai ngoan của ông đã đuổi Gia Nghi về nhà nó rồi, nhà họ Lâm không giận chúng ta mới là lạ đó!”

Quân Thanh nghe vậy thì cảm thấy không hài lòng, ông biết bà ấy đang nói đến điều gì, vì vậy ông cũng cảm thấy khó chịu và không đồng tình với việc làm của con mình.

“Tôi cảm thấy lần này Nhật Đình quá sai rồi! Mấy năm nay dù cho Gia Nghi không có danh phận gì cả, nhưng con bé vẫn muốn ở trong nhà của chúng ta! Chúng ta luôn nói con bé là khách của nhà mình, thế nhưng trong mắt người ngoài con bé là ai thì chúng ta vẫn chưa hiểu rõ hay sao? Việc này chắc chắn làm hỏng đến thanh danh của con bé.”

Bà Kim Hồng thật sự không cam lòng.

Đặc biệt lúc này nhà họ Lâm một bước lên voi như vậy, điều này càng khiến bà tức giận hơn trước, vì vậy bà nhịn không được mà oán trách: “Nói thật lòng, từ đó đến nay tôi vẫn không hiểu được ông cụ nghĩ gì trong đầu nữa. Vốn dĩ Gia Nghi là lựa chọn tốt nhất để trở thành vợ của Nhật Đình, tương lai cũng có thể hỗ trợ con đường sự nghiệp của nó. Vậy mà không hiểu năm xưa ông cụ ước định cái gì rồi để Nhật Đình cưới người phụ nữ kia, cô ta chỉ là một đứa đào mỏ mà thôi!”

Quân Thanh nghe vậy thì nhíu mày: “Ba rất coi trọng lời hứa, bà cũng không phải không biết! Về sau cũng đừng nói những lời này nữa, đừng để ba nghe thấy được!”

Ông nghiêm túc cảnh cáo vợ mình, mặc dù bà Kim Hồng vẫn ấm ức nhưng bà cũng chỉ có thể nghe lời ông.

Hôm sau Hứa Thanh Khê cũng nhận được tin nhà họ Lâm một bước lên mây, cô đột nhiên ngơ ngác.

Được quá nhỉ? Lâm Gia Nghi vừa rời khỏi thì ba của cô ta lại được thăng chức, đúng là không chấm dứt được chuyện này mà!

Đầu của cô đột nhiên đau nhức, vì vậy cô dùng tay mát xa nó.

Vốn dĩ cô vào nhà họ Quân cũng chỉ vì một năm trên khế ước, ai biết bên trong nhà đó chứa một đống rắc rối, chuyện này chưa giải quyết ổn thỏa thì chuyện khác lại ập đến.

Chịu thôi, cô chỉ có thể vừa đi vừa tính, được đến đâu hay đến đó, cô cũng hy vọng những chuyện phiền phức đừng đến quá nhanh.

Những thứ cô mong đợi lại khác hoàn toàn so với thực tế.

Bởi vì ông Lâm thăng chức nên nhà họ Lâm cũng muốn đãi tiệc chúc mừng, có điều mặc dù họ có thân phận địa vị cao quý, thế nhưng làm việc lại kín đáo vô cùng, tiệc cũng muốn làm đơn giản một chút.

Hơn nữa trước đây ông Lâm làm việc tại Thành Nam, bây giờ ông trở về thủ đô để nhận chức, mà ông lại là người mới nên những người trong ngành đều theo dõi từng hành động nhỏ của ông. Vì vậy ông cũng không muốn làm tiệc quá lớn, ông chỉ muốn mời một ít bạn bè người thân đến tụ họp cho vui mà thôi.

Buổi tối trở về, Hứa Thanh Khê nghe quản gia nói xong mới biết được có chuyện này.

Nhà họ Lâm mời cả nhà họ Quân đến chung vui, vốn dĩ cô cũng chẳng để ý đến nó, bởi vì dù sao đi nữa Lâm Gia Nghi cũng không muốn gặp lại cô. Hơn nữa bên nhà chính cũng đâu có ai thông báo cho cô biết đâu, vì vậy buổi tối cô mới nói quản gia chuẩn bị cơm cho mình.

Lúc cô vừa định dùng bữa thì Quân Nhật Đình trở về.

“Không phải đã nói buổi tối sẽ đến nhà họ Lâm dùng cơm sao?”

Quân Nhật Đình nhìn thấy bàn đồ ăn trước mặt Hứa Thanh Khê thì nhíu mày hỏi.

Hứa Thanh Khê có chút ngạc nhiên, sau đó thẹn thùng trả lời: “Không ai nói cho tôi biết hết, cho nên tôi nghĩ tôi không nằm trong danh sách được mời của nhà họ Lâm.”

Cô cẩn thận lựa lời trước khi nói, thế nhưng Quân Nhật Đình vẫn nghe ra được có chuyện gì đó không bình thường ở đây. Lông mày của anh nhăn lại, anh có thể đoán được việc này là do mẹ mình làm ra.

“Cô là vợ tôi, là người nhà họ Quân, đương nhiên cô có thể tham dự rồi.”

Nghe những lời này của anh, tim của Hứa Thanh Khê đột nhiên đập nhanh, thế nhưng cô cũng không thèm quan tâm đến nó.

Bởi vì cô bận chú ý đến việc khác, nếu cô đi theo thì chẳng khác nào cô tự rước lấy phiền phức cho bản thân.

Dù nghĩ như vậy đi nữa nhưng cô cũng không có cách nào từ chối, cô chỉ có thể vừa đi vừa tính mà thôi.

Hứa Thanh Khê nghĩ kĩ rồi mới chạy lên lầu thay quần áo.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, trông nó vừa đơn giản, không phô trương mà lại lịch sự, như vậy thì cô sẽ không bị người khác chú ý đến.

Dù sao đó cũng không phải là nhà họ Quân.

Về phần Nhật Đình, anh vẫn chỉ mặc một bộ âu phục, từ trước đến nay đều không thay đổi.

Hai người chuẩn bị một chút rồi đi đến nhà chính, họ định đi chung với đám người bà Kim Hồng.

Lúc này, bà Kim Hồng đang trò chuyện rôm rả với Quân Phong Lan, nhưng khi hai người nhìn thấy Hứa Thanh Khê thì đột nhiên im bặt, nụ cười cũng biến mất trên gương mặt của bọn họ.

Lúc này Quân Phong Lan còn chỉ tay vào Hứa Thanh Khê mà hỏi: “Hứa Thanh Tuệ, cô đến đây làm cái gì?”

Hứa Thanh Khê cũng không trả lời, cô chỉ nhìn Quân Nhật Đình, anh thấy cô nhìn vậy thì cảm thấy không hài lòng nên nhíu mày: “Cô Út, tất nhiên Thanh Tuệ sẽ đi theo chúng ta đến nhà họ Lâm rồi. Sao vậy?Cô ấy không được đến đó sao?”

Quân Nhật Đình còn nhấn mạnh câu cuối, giọng nói uy nghiêm khiến Quân Phong Lan cũng không thể cãi lại được.

“Cô ta còn mặt dày đến đó sao, cô ta đã…”

Vốn dĩ Quân Phong Lan muốn nói đến chuyện Hứa Thanh Khê đuổi Lâm Gia Nghi, cô còn chưa nói xong thì đã bị bà Kim Hồng cắt ngang: “Được rồi, nếu Nhật Đình đã nói vậy thì cứ làm vậy đi, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Bà Kim Hồng cũng không muốn bởi vì chuyện này mà cãi nhau với con trai mình, bà biết nếu mình còn vì chút chuyện nhỏ này mà làm ồn ào, Nhật Đình nhất định sẽ bênh vực người phụ nữ kia. Nếu cứ tiếp tục như vậy, bà không những không đuổi được Hứa Thanh Tuệ mà còn khiến tình cảm mẹ con bà rạn nứt.

Bà Kim Hồng nghĩ vậy thì lập tức thay đổi thái độ, bà chỉ nói: “Cô nhớ cho rõ, đi đến nhà họ Lâm thì phải chú ý đến hành động và lời nói của mình. Cô phải chú ý một chút, đừng làm mất mặt nhà họ Quân chúng tôi, nếu không cho dù Nhật Đình có nói đỡ cho cô thì tôi cũng không tha cho cô đâu!”

Hứa Thanh Khê nghe vậy liền cảm thấy lo lắng trong lòng, cô chỉ sợ đến lúc đó, cho dù chuyện không phải do cô gây ra, đám người bọn họ cũng sẽ đổ tội lên đầu cô.

Hứa Thanh Khê im lặng mắng chửi, trên mặt cũng không biểu hiện điều gì, cô chỉ gật đầu chứng tỏ mình đã hiểu.

Cứ như vậy, bọn họ cùng nhau đi đến nhà họ Lâm.

Lúc này biệt thự nhà họ Lâm sáng trưng, kiến trúc nhà này theo kiểu châu u, rất quy củ. Dù nó không cổ kính như biệt thự nhà họ Quân nhưng vẫn mang theo một phong cách riêng.

Lúc người nhà họ Quân đến, vợ chồng họ Lâm, còn có Lâm Gia Nghi đi ra nghênh đón.

“Ông Quân, bà Quân!”

Vợ chồng họ Lâm vừa thấy thì tiến lên tiếp đón.

Lâm Gia Nghi đứng sau cũng đi đến chào hỏi với mọi người, bộ dáng của cô cực kỳ ngoan ngoãn lễ phép.

Quân Thanh và bà Kim Hồng thấy sự nhiệt tình của bọn họ thì mới thở phào nhẹ nhõm, sự lo lắng cũng tan biến dần.

Xem ra nhà họ Lâm cũng không để ý đến chuyện con gái họ trở về nhà, cho nên lúc này họ mới tiếp đón nhiệt tình đến vậy.

Lâm Gia Nghi đứng sau, cô ta không nhịn được mà nhón chân nhìn xung quanh.

Cô ta biết hôm nay anh Nhật Đình cũng đến, cho nên buổi chiều cô ta đã vội vàng trang điểm, chuẩn bị quần áo tóc tai. Cô ta chỉ muốn khi anh Đình nhìn thấy thì anh sẽ bị sự hấp dẫn của cô ta làm cho kinh ngạc.

Chuyện lần trước khiến cô ta không cam lòng, cô ta không tin mình lại thua người phụ nữ Hứa Thanh Tuệ kia!

Người lớn hai bên nhìn bộ dạng của cô ta như vậy thì hiểu rõ cô ta muốn cái gì, tuy nhiên họ cũng không thèm nói ra.

Lát sau, xe của Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê mới đến.

Quân Nhật Đình bước xuống xe trước.

Lâm Gia Nghi thấy anh thì vui sướng chạy đến, thế nhưng cô chưa kịp tới nơi thì cả người đã cứng tại chỗ.

Cô chỉ thấy sau khi Quân Nhật Đình bước xuống xe, anh cũng không có lập tức đi đến đây mà vòng qua bên kia mở cửa xe đỡ người kia xuống.

Lâm Gia Nghi vừa nhìn thấy Hứa Thanh Tuệ thì khuôn mặt cô lập tức trắng bệnh.

Cô không ngờ người phụ nữ đê tiện này lại dám cả gan đến đây!

Qua một lúc lâu, không biết vì sao Lâm Gia Nghi lại thu hồi vẻ mặt tức giận của mình, cô cười tươi tiến về phía trước: “Anh Nhật Đình đến rồi, bọn em đã chờ anh rất lâu đó.”

Cô đi đến bên cạnh Quân Nhật Đình, vừa cười vừa gọi “anh Nhật Đình” một cách thân mật. Sau đó cô mới giả bộ như mới vừa phát hiện ra Hứa Thanh Khê cũng có mặt ở đây nên cô cười khẽ giải thích: “Thanh Tuệ, xin lỗi nha, tôi quên chào hỏi cô mất! Do lâu rồi tôi mới gặp anh Nhật Đình nên có chút sung sướng mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.