Quân Nhật Đình đưa Hứa Thanh Khê đến bên cạnh ông Hai Phong, lúc này bên cạnh ông vẫn còn một người bạn rất thân thiết.
Nhìn thoáng qua thì tuổi tác của người kia xấp xỉ ông Hai Phong, tuy rằng trên người hằn lên dấu vết của năm tháng, nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo như xưa, sự sáng suốt trong mắt không thua gì ông Hai Phong, cả người toát ra sự thông thái.
Đứng bên cạnh ông còn có một cô gái, mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười nhẹ, hành vi cử chỉ vô cùng thoải mái tự nhiên, rất có dáng vẻ của một tiểu thư đài các.
Trong lòng Hứa Thanh Khê không nhịn được mà khen ngợi một câu, đúng là một cô gái hoàn hảo.
“Ông nội.”
Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê lên tiếng chào ông.
“Hai cháu đến đây.”
Ông Hai Phong nhìn thấy hai người, nụ cười trên mặt lại thân thiết hơn một chút, chỉ vào hai người một già một trẻ trước mặt nói: “Đây là ông Chung của các cháu, còn đây là Chung Thanh Uyên cháu gái của ông Chung, con bé đặc biệt từ nước ngoài về đây để chúc mừng sinh nhật ông đấy.”
“Chào ông Chung, cô Thanh Uyên.”
Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê gật đầu tiếp đón.
Chung Thanh Uyên mỉm cười: “Chào hai người.”
Ông Chung mỉm cười gật đầu, đồng thời đánh giá Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê, không hề che giấu sự yêu thích dành cho dáng vẻ tuấn tú của Quân Nhật Đình: “Đúng là tuổi trẻ tài cao, chẳng trách ông suốt ngày khoe khoang trước mặt tôi.”
Ông Hai Phong cười ha ha: “Còn phải nói, Nhật Đình là niềm tự hào của gia đình chúng tôi đấy.”
Vừa nói xong, bà Kim Hồng và Quân Thanh đã đến: “Đây là Thanh Uyên phải không? Mấy năm không gặp, càng ngày càng xinh đẹp.”
Bà Kim Hồng đến bên cạnh Chung Thanh Uyên, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới, không hề che giấu sự yêu mến.
“Dì Kim Hồng vẫn trẻ trung như vậy, vẫn xinh đẹp động lòng người như lúc trước.”
“Con bé này đúng là miệng càng ngày càng ngọt.”
Dì Hồng che miệng cười khẽ.
Mấy người nói chuyện trong một lát, tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu.
Người dẫn chương trình làm nóng không khí, rồi để ông Hai Phong đứng trên bục nói vài câu chào mừng, buổi tiệc thuận lợi bước sang giai đoạn tặng quà chúc mừng.
Bà Kim Hồng kéo Quân Thanh sang tặng một chiếc đĩa bằng ngọc chạm trổ vô cùng quý giá, tài nghệ điêu khắc vô cùng sống động, dưới ánh đèn trông sinh động như thật.
“Bố, chúc bố khỏe mạnh vui vẻ, mọi việc thuận lợi như ý.”
“Được được, các con có lòng rồi.”
Ông Hai Phong cười ha ha bảo quản gia nhận lấy quà.
Tiếp theo là hai người Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê.
“Ông nội sinh nhật vui vẻ ạ.”
Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình đồng thanh chúc mừng, Quân Nhật Đình đưa quà của anh lên – Một bộ tranh chữ cổ.
“Đây là bức tranh “Hừng Đông” của thầy Trần Minh phải không?”
Trong số khách mời, có người nhận ra nguồn gốc của bức tranh, kinh ngạc lên tiếng.
“Đúng là bức “Hừng Đông” rồi, lúc trước ông cụ nhà tôi còn muốn bỏ ra số tiền rất lớn để sưu tầm, nhưng làm sao cũng không tìm được tin tức gì về nó, còn tưởng rằng đã mất tích, không ngờ rằng vốn dĩ nó đang ở trong tay của cậu Nhật Đình.”
“Ông cụ nhà chúng tôi cũng vậy.”
Ông Hai Phong nghe tiếng thảo luận xung quanh, trên mặt không giấu được sự yêu thích và xúc động.
Ông cẩn thận quan sát bức tranh chữ, yêu thích không muốn buông tay: “Tốt, rất tốt, Nhật Đình có lòng rồi.”
“Ông nội thích là tốt rồi.”
Ông Hai Phong mặt đầy vui vẻ gật đầu, dặn dò nói: “Quản gia, cầm lấy, cho người đóng khung cẩn thận, treo nó trong phòng sách của tôi.”
Quản gia nhận lấy, xoay người rời đi.
Quân Nhật Đình cũng định lùi sang một bên với Hứa Thanh Khê, lúc này giọng nói của dì Hồng vang lên.
“Thanh Tuệ, quà của cô đâu?”
Lời vừa nói xong, mọi người đều nhìn về phía Hứa Thanh Khê.
“Đây là cháu dâu của ông Hai Phong sao? Sao lại không biết điều như vậy, ngay cả quà cũng không chuẩn bị?”
“Không biết nữa, nghe nói cô cháu dâu này là do ông Hai Phong tự mình lựa chọn đấy.”
“Xem ra ông Hai Phong cũng có lúc nhìn nhầm người.”
Khắp nơi đều bàn tán sôi nổi, ông Hai Phong trầm mặt xuống, sắc mặt của Quân Nhật Đình cũng không dễ nhìn.
Sắc mặt Hứa Thanh Khê có hơi khó coi: “Cháu…”
Lúc cô đang định giải thích, ông Hai Phong lại giành nói trước: “Ai nói Thanh Tuệ không chuẩn bị quà cho ta, chiếc áo hôm nay ta mặc, từng đường kim mũi chỉ là do chính tay Thanh Tuệ may đấy.”
Ông nói xong, khoe khoang với mọi người chiếc áo đang mặc trên người.
“Ha ha, thì ra là thế, chẳng trách hôm nay ông cứ chiếc áo đang mặc trên người với tôi mãi.”
Ông Chung giúp đỡ giải vây, thuận theo lời nói của ông Hai Phong, người đến mừng thọ xung quanh cũng phụ họa theo.
“Cô chủ thật đúng là vừa thông minh vừa khéo tay.”
“Đúng vậy, sau này ông Hai Phong thật có phúc.”
“Còn phải nói nữa sao.”
Không khí buổi tiệc lại một lần nữa sôi nổi hẳn lên, lúc này sắc mặt ông Hai Phong mới dịu đi.
Ông nhìn dì Hồng cảnh cáo, ra hiệu cho Quân Nhật Đình đưa Hứa Thanh Khê lùi sang một bên.
Hứa Thanh Khê rời đi theo Quân Nhật Đình, đứng bên đám người thở nhẹ một hơi.
May mắn là lúc trước cô chuẩn bị quà cho ông vì chuyện riêng, nếu không chỉ sợ hôm nay sẽ có kết cục không tốt.
Cô hơi mệt mỏi nhìn dì Hồng, quyết định đêm nay sẽ yên lặng đứng bên cạnh Quân Nhật Đình.
Một lát xong, tặng quà xong là đến thời gian khiêu vũ.
Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê bị ông Hai Phong chỉ đích danh khiêu vũ mở màn.
Quân Nhật Đình đưa Hứa Thanh Khê đến bên cạnh ông Hai Phong, lúc này bên cạnh ông vẫn còn một người bạn rất thân thiết.
Nhìn thoáng qua thì tuổi tác của người kia xấp xỉ ông Hai Phong, tuy rằng trên người hằn lên dấu vết của năm tháng, nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo như xưa, sự sáng suốt trong mắt không thua gì ông Hai Phong, cả người toát ra sự thông thái.
Đứng bên cạnh ông còn có một cô gái, mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười nhẹ, hành vi cử chỉ vô cùng thoải mái tự nhiên, rất có dáng vẻ của một tiểu thư đài các.
Trong lòng Hứa Thanh Khê không nhịn được mà khen ngợi một câu, đúng là một cô gái hoàn hảo.
“Ông nội.”
Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê lên tiếng chào ông.
“Hai cháu đến đây.”
Ông Hai Phong nhìn thấy hai người, nụ cười trên mặt lại thân thiết hơn một chút, chỉ vào hai người một già một trẻ trước mặt nói: “Đây là ông Chung của các cháu, còn đây là Chung Thanh Uyên cháu gái của ông Chung, con bé đặc biệt từ nước ngoài về đây để chúc mừng sinh nhật ông đấy.”
“Chào ông Chung, cô Thanh Uyên.”
Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê gật đầu tiếp đón.
Chung Thanh Uyên mỉm cười: “Chào hai người.”
Ông Chung mỉm cười gật đầu, đồng thời đánh giá Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê, không hề che giấu sự yêu thích dành cho dáng vẻ tuấn tú của Quân Nhật Đình: “Đúng là tuổi trẻ tài cao, chẳng trách ông suốt ngày khoe khoang trước mặt tôi.”
Ông Hai Phong cười ha ha: “Còn phải nói, Nhật Đình là niềm tự hào của gia đình chúng tôi đấy.”
Vừa nói xong, bà Kim Hồng và Quân Thanh đã đến: “Đây là Thanh Uyên phải không? Mấy năm không gặp, càng ngày càng xinh đẹp.”
Bà Kim Hồng đến bên cạnh Chung Thanh Uyên, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới, không hề che giấu sự yêu mến.
“Dì Kim Hồng vẫn trẻ trung như vậy, vẫn xinh đẹp động lòng người như lúc trước.”
“Con bé này đúng là miệng càng ngày càng ngọt.”
Dì Hồng che miệng cười khẽ.
Mấy người nói chuyện trong một lát, tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu.
Người dẫn chương trình làm nóng không khí, rồi để ông Hai Phong đứng trên bục nói vài câu chào mừng, buổi tiệc thuận lợi bước sang giai đoạn tặng quà chúc mừng.
Bà Kim Hồng kéo Quân Thanh sang tặng một chiếc đĩa bằng ngọc chạm trổ vô cùng quý giá, tài nghệ điêu khắc vô cùng sống động, dưới ánh đèn trông sinh động như thật.