Hứa Thanh Khê sững người một lúc, không biết đang nghĩ gì, cô nở một nụ cười gượng gạo, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
“Anh ấy có ngày nào mà không bắt nạt người khác sao?”
Nói xong, cô lại chuẩn bị rót cho mình một ly nữa.
Trần Hoài Tâm nắm lấy tay cô, cầm lấy chai rượu lo lắng nói: “Thanh Khê, đừng uống nữa!”
“Nhưng trong lòng tôi cảm thấy rất tệ.”
Hứa Thanh Khê ủy khuất nhìn về phía anh ta.
Trong lòng Trần Hoài Tâm cũng không hề dễ chịu: “Dù có khó chịu đến đâu cũng không thể đùa giỡn thân thể của mình như vậy được. Không có chuyện gì là không thể vượt qua.”
Hứa Thanh Khê ngẩn người nhìn anh: “A, đúng vậy, không có việc gì là không vượt qua được. Anh ấy không tin tôi thì cứ kệ đi, dù sao thì chẳng bao lâu nữa tôi cũng sẽ rời đi, đến lúc đó tôi khẳng định sẽ quên anh ấy, nhất định sẽ quên anh ấy.”
“Rời đi?”
Trần Hoài Tâm nhíu mày khó hiểu nhìn Hứa Thanh Khê.
“Ừ, tôi sẽ sớm rời đi. Tôi sẽ đến một nơi không có anh ấy. Như vậy có phải là tôi sẽ không còn khó chịu nữa không?”
Hứa Thanh Khê nhếch mép nhìn Trần Hoài Tâm.
Trần Hoài Tâm giật mình: “Thanh Khê, em thích anh ấy à?”
“Thích? Có lẽ vậy!” Hứa Thanh Khê cười khổ.
Trần Hoài Tâm nhìn nó mà lòng đau nhói như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm tim anh ta.
“Thanh Khê, đừng nghĩ nhiều, có lẽ mọi chuyện vốn dĩ không tệ như em nghĩ đâu.”
Anh ta không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng anh không muốn thấy Hứa Thanh Khê suy sụp như vậy.
Mà anh ta cũng đã sớm nghĩ đến chuyện này, người đàn ông đó ưu tú như vậy, Thanh Khê ở cùng anh ấy làm sao có thể không rung động được.
Hứa Thanh Khê đang định lắc đầu, trong ngực đột nhiên có cảm giác buồn nôn dâng lên, cô che miệng lắc đầu đi về phía phòng vệ sinh.
Trần Hoài Tâm lo lắng đi theo, trong phòng vệ sinh phát ra tiếng nôn mửa.
Hứa Thanh Khê sững người một lúc, không biết đang nghĩ gì, cô nở một nụ cười gượng gạo, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
“Anh ấy có ngày nào mà không bắt nạt người khác sao?”
Nói xong, cô lại chuẩn bị rót cho mình một ly nữa.
Trần Hoài Tâm nắm lấy tay cô, cầm lấy chai rượu lo lắng nói: “Thanh Khê, đừng uống nữa!”
“Nhưng trong lòng tôi cảm thấy rất tệ.”
Hứa Thanh Khê ủy khuất nhìn về phía anh ta.
Trong lòng Trần Hoài Tâm cũng không hề dễ chịu: “Dù có khó chịu đến đâu cũng không thể đùa giỡn thân thể của mình như vậy được. Không có chuyện gì là không thể vượt qua.”
Hứa Thanh Khê ngẩn người nhìn anh: “A, đúng vậy, không có việc gì là không vượt qua được. Anh ấy không tin tôi thì cứ kệ đi, dù sao thì chẳng bao lâu nữa tôi cũng sẽ rời đi, đến lúc đó tôi khẳng định sẽ quên anh ấy, nhất định sẽ quên anh ấy.”
“Rời đi?”
Trần Hoài Tâm nhíu mày khó hiểu nhìn Hứa Thanh Khê.
“Ừ, tôi sẽ sớm rời đi. Tôi sẽ đến một nơi không có anh ấy. Như vậy có phải là tôi sẽ không còn khó chịu nữa không?”
Hứa Thanh Khê nhếch mép nhìn Trần Hoài Tâm.
Trần Hoài Tâm giật mình: “Thanh Khê, em thích anh ấy à?”
“Thích? Có lẽ vậy!” Hứa Thanh Khê cười khổ.
Trần Hoài Tâm nhìn nó mà lòng đau nhói như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm tim anh ta.
“Thanh Khê, đừng nghĩ nhiều, có lẽ mọi chuyện vốn dĩ không tệ như em nghĩ đâu.”
Anh ta không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng anh không muốn thấy Hứa Thanh Khê suy sụp như vậy.
Mà anh ta cũng đã sớm nghĩ đến chuyện này, người đàn ông đó ưu tú như vậy, Thanh Khê ở cùng anh ấy làm sao có thể không rung động được.
Hứa Thanh Khê đang định lắc đầu, trong ngực đột nhiên có cảm giác buồn nôn dâng lên, cô che miệng lắc đầu đi về phía phòng vệ sinh.
Trần Hoài Tâm lo lắng đi theo, trong phòng vệ sinh phát ra tiếng nôn mửa.
“Lời này tôi phải hỏi anh mới đúng, anh có biết mình đang làm gì không?”
Quân Nhật Đình ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ cô, khuôn mặt liền âm trầm đến mức có thể chảy cả nước ra.
Anh không muốn ở lại lâu hơn nên liếc nhìn Trần Hoài Tâm rồi định đưa Hứa Thanh Khê đi.
“Đợi đã, anh muốn mang Thanh Khê… à mang Thanh Tuệ đi đâu?”
Trần Hoài Tâm ngăn Quân Nhật Đình và suýt gọi tên thật của Hứa Thanh Khê, cũng may cuối cùng cũng kịp thời sửa miệng. Quân Nhật Đình lạnh lùng nhìn Trần Hoài Tâm, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng.
“Hứa Thanh Tuệ là vợ của tôi, tôi sẽ đưa cô ấy đi đâu, không đến lượt anh hỏi!”
Sắc mặt Trần Hoài cứng đờ, không thể phản bác chỉ có thể nhìn Quân Nhật Đình đưa Hứa Thanh Khê đi.
Trên đường, Quân Nhật Đình lái xe với vẻ mặt u ám, không biết có phải khí chất của anh ta quá đáng sợ không, Hứa Thanh Khê thành thật ngồi sang một bên.
Mười phút sau đã về tới nhà họ Quân.
“Xuống xe!”
Quân Nhật Đình mở cửa bước xuống xe với khuôn mặt lạnh lùng.
Cả người Hứa Thanh Khê còn chưa tỉnh, bất giác co rụt vai lại sợ hãi, ngồi trong xe không nhúc nhích.
Quân Nhật Đình đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai xuống, hết kiên nhẫn liền đi tới trực tiếp mở cửa xe: “Anh làm gì vậy? Tôi không muốn xuống xe.”
Hứa Thanh Khê nhìn anh mở cửa xe, lo lắng nắm chặt tay vịn trên đầu.
“Xuống xe, đừng để tôi ra tay.”
“Không, sau khi xuống xe anh nhất định sẽ đánh tôi.”
Hứa Thanh Khê lắc đầu lia lịa giống như cái gõ trống vậy.
Quân Nhật Đình tức giận đến trán nổi gân xanh, không thèm nói nhảm với Hứa Thanh Khê, gỡ bàn tay đang siết chặt của cô, đem người từ trên xe ôm ra.
Thân thể bỗng lơ lửng trong không khí khiến Hứa Thanh Khê bất giác ôm cổ Quân Nhật Đình nhưng cô cũng không quên vùng vẫy.
“Mau thả tôi xuống.”
Quân Nhật Đình bị cô quậy tới mức suýt ngã nhào nên tức giận vỗ mông cô, trầm giọng nói: “Biết điều ngoan ngoãn một chút, nếu không lát nữa anh sẽ tính sổ với em!”
Hứa Thanh Khê rùng mình một cái rồi lập tức yên lặng ngồi xuống.
Mặc dù say nhưng cô vẫn nhạy cảm với nguy hiểm.
Quân Nhật Đình thấy Hứa Thanh Khê đã bình tĩnh lại, hừ lạnh một cái rồi ôm cô vào phòng khách.
Trong phòng khách, Mạc Ly nhìn thấy Quân Nhật Đình cùng Hứa Thanh Khê quay lại, trong lòng nổi lên một tia ghen tị nhưng mặt không biểu hiện ra, cô ta chạy đến phía trước giả bộ quan tâm.
“Cậu chủ, mợ cả bị làm sao vậy?”
“Say rượu.”
Quân Nhật Đình vừa đáp vừa ôm Hứa Thanh Khê đi lên lầu.
“Cậu chủ, hãy để tôi chăm sóc cho mợ cả.”
“Không cần tới cô.”
Quân Nhật Đình không chút nghĩ ngợi liền từ chối sau đó phân phó: “Mạc Ly, cô đi bảo phòng bếp để bọn họ nấu một bát canh giải rượu.”
Mạc Ly không cam lòng nhưng không dám trái lời cậu chủ, chỉ có thể không cam tâm tình nguyện đi vào bếp. Sao con tiện nhân này lại thích diễn kịch như vậy chứ, vừa làm sai chuyện xong liền dùng khổ nhục kế để cậu chủ thương xót cho cô ấy!
Phòng ngủ trên tầng hai.
Quân Nhật Đình vừa đặt Hứa Thanh Khê xuống, Hứa Thanh Khê lại bắt đầu ồn ào.
Cô dường như tỉnh táo hơn nhưng mượn rượu xả giận lên Quân Nhật Đình.
“Quân Nhật Đình, anh đưa em về làm gì, không phải anh là ghét em hay sao? Hức... Em nói cho anh biết, anh ghét em, thì em cũng ghét anh.”
“Mấy người nhìn em chỉ có một mình liền đem em về đây bắt nạt em, khi dễ em. Còn có em không hề gây gổ với người khác nhưng anh tình nguyện tin tưởng người khác cũng không đồng ý tin tưởng em. Anh là đồ xấu xa, rõ ràng lúc trước nói sẽ tin tưởng em.”
Hứa Thanh Khê nói xong câu cuối cùng liền không chịu nổi nữa nghẹn ngào khóc ra tiếng: “Mấy người đều là người xấu, em không muốn ở đây nữa, em muốn về nhà.”