Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 137: Chương 137: Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho đến cùng




Một đêm thật ngon giấc, Hứa Thanh Khê ngủ một giấc dài đến khi tự tỉnh dậy.

Đợi cô tắm rửa thay quần áo xong, lúc đi xuống tầng thì Quân Nhật Đình đã rời đi từ lâu rồi.

Cô cũng không để ý, ngồi ở phòng ăn tự ăn một mình.

Hơn mười phút trôi qua, sau khi ăn cơm xong cô lại quay trở về phòng mình.

Hai ngày nay trong công ty cũng không có việc gì, cho nên cô định ở nhà thiết kế trang phục cho kỳ tiếp theo.

Ngay lúc cô chuẩn bị cầm bản vẽ ra vườn hoa làm việc, điện thoại ở đầu giường lại đổ chuông.

“Chị Hứa, có chuyện xảy ra rồi!”

Trong điện thoại vang lên giọng nói lo lắng của Thiều Khánh Vy, Hứa Thanh Khê nhíu mày.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chuyện này tạm thời không thể nói rõ ràng được, chị mau đến công ty đi, càng sớm càng tốt.”

Hứa Thanh Khê không còn cách nào khác, chỉ có thể tắt điện thoại rồi vội vàng đến công ty.

“Khánh Vy, đã xảy ra chuyện gì hả?”

Khi cô đến công ty vừa nhìn thấy Thiều Khánh Vy bèn nhanh chóng chạy tới hỏi.

“Ồ, đây không phải nhà thiết kế Hứa tài giỏi của chúng ta hay sao. Hôm nay sao lại vội vàng chạy đến công ty như thế?”

Ngay khi cô vừa nói xong, Hà Thanh Vận đã đến bên cạnh, vừa mở miệng là nói những lời kỳ quái giống như thấy chuyện này lạ lùng lắm.

Hứa Thanh Khê biết cô ta ở cùng một nhóm với Lâm Gia Nghi, vì vậy cô cũng không bận tâm.

Cô nhìn Thiều Khánh Vy, chờ đợi câu trả lời từ cô ấy.

Thiều Khánh Vy thấy vậy, đang muốn trả lời thì Hà Thanh Vân lại chen ngang nói trước.

“Cô không cần hỏi trợ của mình, giờ cả công ty đều đã biết chuyện này rồi, bộ trang phục mà cô thiết kế mới sáng nay đã bị người ta đến khiếu nại.

Nói xong, cô ta lại làm ra vẻ thông cảm: “Ôi, tôi thấy giám đốc của chúng ta thật đáng thương, vừa mới vất vả thăng chắc đã bị cô hại cho giáng chức.”

Hứa Thanh Khê nghe xong, sắc mặt hơi biến đổi, lông mày nhíu lại.

“Sao lại như vậy được? Đang yên đang lành sao trang phục lại bị khiếu nại cơ chứ?”

Cô hỏi Thiều Khánh Vy.

Thiều Khánh Vy nghe cô hỏi xong ngay lập tức trình bày lại nguyên nhân và hậu quả của sự việc.

“Nghe khánh hàng phản hồi lại rằng sau khi mặc chiếc váy do chị thiết kế thì bị dị ứng da.”

“Dị ứng da sao?”

Sắc mặt Hứa Thanh Khê biến đổi, đôi mắt cũng không còn giữ được vẻ bình tĩnh.

“Sao có thể như vậy? Các triệu chứng có nghiêm trọng không?”

“Nghe nói rất nghiêm trọng, đã nhập viện rồi.”

Thiều Khánh Vy lại nói tiếp: “Tổng giám đốc và giám đốc đã kịp thời đến xử lý. Chị Hứa, hay là chúng ta cũng đến đó xem một chút?”

“Tất nhiên phải đi rồi.”

Hứa Thanh Khê gật đầu mà không cần suy nghĩ, thậm chí cô còn đang suy nghĩ rất nhiều chuyện khác.

“Khánh Vy, em đi báo cho tất cả mọi người mau chóng thu hồi toàn bộ sản phẩm có kiểu dáng và phong cách giống với bộ trang phục gây dị ứng kia về, trước khi điều tra rõ nguyên nhân sự việc thì tạm dừng tiêu thụ!”

Ai ngờ ngay khi cô vừa dứt lời, thanh tra đã tìm đến rồi.

“Thiết kế Hứa, tùy tiện tạm dừng sẽ khiến công ty chịu tổn thất lớn, có phải cô nên xin ý kiến của giám đốc về mệnh lệnh này trước không? Cô phải biết rằng đây là phong cách công ty dồn tất cả nguồn lực để bán ra, nó cũng đem lại cho công ty doanh thu cao nhất.”

Lời nói của Hà Thanh Vận mang theo ác ý như muốn đẩy cô vào chỗ khó xử, Hứa Thanh Khê nghe vậy chân mày chau lại.

“Cảm ơn thiết kế Hà đã quan tâm. Tôi nghĩ tổng giám đốc cũng sẽ đồng ý với ý kiến này của tôi.”

Cô trả lời không nặng không nhẹ, cũng không để ý đến cô ta nữa, xoay người nói với Thiều Khánh Vy lại một lần nữa.

“Lập tức thu hồi quần áo lại, rồi mang sản phẩm đến cho bộ phận thu mua kiểm tra xem vấn đề có phải nằm ở vải dệt hay không. Nếu vải dệt có vấn đề tôi sẽ đi chịu trách nhiệm về việc này.”

“Vâng!”

Thiều Khánh Vy gật đầu tiếp nhận chỉ thị, quay người chạy đi thực hành nhiệm vụ.

Ngay khi cô ấy rời đi, Hứa Thanh Khê cũng không ở lại văn phòng lâu.

Cô cầm lấy túi xách rồi bắt taxi đến bệnh viện mà Thiều Khánh Vy đưa địa chỉ cho mình.

Dù sao thì người ta phải nằm viện là do trang phục cô thiết kế, bất kể nói thế nào cô cũng phải đi qua thăm hỏi một chút.

Phải hơn mười phút sau cô mới đến được bệnh viện, hỏi thăm mấy câu mới tìm được phòng bệnh.

Cô còn chưa gõ cửa đã nghe thấy giọng nói của Lâm Gia Nghi và tổng giám đốc đang an ủi người bệnh.

“Cô Hình, để xảy ra chuyện này công ty chúng tôi thật sự xin lỗi về những việc xảy ra.”

“Xin lỗi thì có ích lợi gì? Nếu không phải vì có danh tiếng của cô Lê, cô cho rằng tôi có thể mua quần áo của một công ty nhỏ không có tiếng tăm như các cô sao?”

“Vâng, đây đúng là sai lầm của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cho cô Đinh một câu trả lời thỏa đáng.”

Đối mặt với người phụ nữ đang gây khó dễ trên giường bệnh, Lý Dương Châu phải nhẩm mười hai điều nhẫn của Phật mới có thể bình tĩnh lại.

Ngay cả Lâm Gia Nghi bình thường kiêu căng tùy hứng, bây giờ cứng phải mềm mỏng hạ giọng dỗ dành thì mới được.

Hứa Thanh Khê nhìn tình cảnh này trong lòng có chút cảm khái.

“Tổng giám đốc.”

Cô gõ cửa bước vào, đầu tiên chào hỏi Lý Dương Châu, sau đó nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh lông mày không tự chủ nhíu chặt lại.

Bởi vì, người phụ nữ nằm trên giường kia chính là minh tinh xinh đẹp của giới giải trí, tiểu hoa đán mới nổi Đinh An Nhã.

“Cô Đinh.”

Cô khẽ mím môi chào hỏi, có cảm giác mọi chuyện sẽ không dễ dàng xử lý như vậy.

Suy cho cùng, chuyện này cũng liên quan đến người nổi tiếng, nếu không xử lý tốt, việc chất lượng trang phục có vấn đề bị lộ ra ngoài sẽ là một bất lợi đối với một công ty mới thành lập, thậm chí còn để lại một vết nhơ không đáng có.

Cô có thể nghĩ đến điều này, tất nhiên Lâm Gia Nghi và Lý Dương Châu cũng nghĩ đến.

Cũng bởi vậy khi hai người nhìn thấy cô trong lòng đều tức giận.

Lâm Gia Nghi còn trực tiếp hơn, vừa nhìn thấy cô cũng không ngại ở đây có người ngoài mà trực tiếp quở mắng.

“Hứa Thanh Khê, cô nhìn xem cô đã làm cái gì đây này? Từ lúc bắt đầu chế tác tôi đã nhấn mạnh bao nhiêu lần chiếc váy này không thể được để xảy ra bất kì sai sót nào, kết quả thì sao đây? Cô định giải thích chuyện này với công ty như thế nào? Định trả lời với cô Đinh như thế nào?

Hứa Thanh Khê im lặng nghe lời khiển trách của cô ta, lông mày càng thêm nhíu chặt.

“Tôi đã sai người đi điều tra tình hình cụ thể của vấn đề này. Nếu vấn đề là do chất lượng trang phục, nên bồi thường tôi tất nhiên sẵn lòng bồi thường đầy đủ, còn về phía công ty muốn trừng phạt thế nào tôi cũng chấp nhận.”

Vừa nói, cô vừa chuyển tầm mắt nhìn Đinh An Nhã trên giường bệnh, nói lời xin lỗi: “Cô Đinh, để xảy ra chuyện này, tôi thật lòng xin lỗi vì đã mang đến phiền phức cho cô rồi.”

Đinh An Nhã nhìn cô, cũng đoán được thân phận của Hứa Thanh Khê từ cuộc trò chuyện của mấy người bọn họ.

“Vậy nên cô chính là cái người thiết kế đã hại tôi phải nằm viện?”

Cô hỏi bằng chất giọng lạnh nhạt, Hứa Thanh Khê gật đầu đáp: “Vâng!”

Đinh An Nhã nghe thấy thế, sự tức giận đã hiện rõ trên khuôn mặt.

“Cô thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt, chất lượng quần áo không đạt yêu cầu cũng dám đem ra tiêu thụ!”

Nói xong, cô ta dường như lại nghĩ tới điều gì, ánh mắt mỉa mai nhìn Hứa Thanh Khê.

“Cô vừa nói cái gì nhỉ, bồi thường tổn thất cho tôi? Cô bồi thường nổi không? Vốn dĩ hai ngày tới tôi phải tham gia một buổi tiệc chiêu đãi vô cùng long trọng, bây giờ bởi vì loại quần áo kém chất lượng của cô khiến tôi không thể tham dự buổi tiệc. Cô có biết chuyện này có tổn thất lớn như thế nào đối với tôi hay không? Năm trăm triệu! Cô định lấy cái gì bồi thường?”

Hứa Thanh Khê nghe xong, mi tâm nhíu chặt, cô nhìn Đinh An Nhã không biết nên trả lời như thế nào.

Bầu không khí trong phòng đông cứng lại.

Lâm Gia Nghi ở bên cạnh càng thêm hả hê khi thấy có người gặp họa.

Lý Dương Châu thấy thế vội vàng đi tới giúp đỡ, nói: “Cô Đinh này, chuyện này vẫn chưa được điều tra rõ ràng. Đợi khi có kết quả, nếu đúng là lỗi của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích thỏa đáng.

Đinh An Nhã nghe vậy, trong lúc nhất thời nhìn các cô bằng ánh mắt không vừa lòng: “Ý của cô là gì, là tôi vô duyên vô cớ đổ oan cho các cô?”

Lý Dương Châu thấy giọng điệu của cô có chút không hợp lý, vội vàng lắc đầu giải thích: “Cô Đinh, cô hiểu lầm rồi, chúng tôi không có ý nghĩ này.”

Đinh An Nhã thấp giọng hừ lạnh.

“Tốt nhất là như vậy.”

Cô nói xong, ánh mắt quét về phía Hứa Thành Khê, lại nói: “Nói cho cùng tôi cũng không phải loại người không biết nói lý lẽ, nếu các cô có thể đưa ra một mức giá bồi thường hợp lý, chuyện này tôi cũng có thể không tính toán với các cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.