Hứa Thanh Khê nằm trên ghế với khuôn mặt tái mét, sự tuyệt vọng hiện rõ trong mắt cô.
Trong lúc này, một tiếng cười khúc khích vang lên trong đầu cô.
“Là ai?”
Cô hoảng sợ hỏi, nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện Triển Hình Thiên đang ở gần cửa xe.
Vừa nãy cô chỉ quan sát bên ngoài mà bỏ qua những người xung quanh.
Không đợi cô nói tiếp, Triển Hình Thiên đã cướp lời: “Cô Hứa, nếu tôi là cô thì lúc này tôi sẽ tiết kiệm một chút sức lực của mình.”
Hứa Thanh Khê nhếch môi hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Triển Hình Thiên cười nói: “Qua một lúc nữa thì cô Hứa sẽ biết ngay thôi.”
Anh ta nói xong liền phớt lờ Hứa Thanh Khê, dựa vào ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Hứa Thanh Khê cảm nhận được luồng khí vô cùng nguy hiểm tỏa ra từ người đàn ông này, tạm thời không dám hỏi gì thêm.
Ngoài ra, việc chịu đựng những cơn đau từ trên người đã khiến cô mệt mỏi lắm rồi, cô liền hôn mê trong mơ hồ.
Không lâu sau khi cô hôn mê, chiếc xe dựng lại tại một nhà máy bỏ hoang ở vùng ngoại ô.
“Ông chủ, bọn Quân Nhật Đình đã đến nhà máy rồi.”
Một tên thuộc hạ vội vàng chạy lại báo cáo tình hình sau khi đã điều tra xung quanh: “Xung quanh không có ai mai phục, Quân Nhật Đình chỉ mang theo vài tên vệ sĩ.”
Triển Hình Thiên gật đầu xua tay đuổi thuộc hạ của mình, sau đó quay đầu nhìn Hứa Thanh Khê đang nằm bất tỉnh trên ghế.
Anh ta không một chút thương hoa tiếc ngọc, lôi Hứa Thanh Khê đang bất tỉnh ra khỏi xe và đi về phía nhà kho.
Bên trong nhà kho, Lâm Gia Nghi đã vài muốn cùng Quân Nhật Đình nói chuyện nhưng Quân Nhật Đình căn bản không hề để tâm đến cô ta.
Cô ta đang bị hai tên vệ sĩ khống chế, không có cách nào đi đến trước mặt Quân Nhật Đình, chỉ có thể tức giận đứng nhìn anh.
Rất nhanh, cô phát hiện có vài người đang từ bên ngoài nhà kho tiến vào.
Lúc cô nhìn thấy người đàn ông đang đến gần, sự bối rối và hoảng sợ liền hiện lên trên mặt cô.
Lúc này Quân Nhật Đình cũng phát hiện có người đang đến.
Nhưng ánh mắt của anh không hề đặt trên người đàn ông, mà rơi trên người Hứa Thanh Khê, người đang bị anh ta nhấc trên tay.
Chỉ nhìn thấy Hứa Thanh Khê toàn thân nhếch nhác, khuôn mặt hồng hào của anh liền tái đi, trán lấm tấm mồ hôi, hàng lông mày cau lại, như thể anh đang phải chịu đựng một cơn đau nào đó.
Anh vừa nhìn vừa sa sầm mặt mày, trong mắt anh dần tích tụ sự tức giận.
“Trao đổi con tin ngay bây giờ!”
Anh không quan tâm thân phận của Triển Hình Thiên, lập tức đưa ra thỏa thuận.
Triển Hình Thiên hơi ngạc nhiên, nhưng không phản đối.
Anh ta trao đổi ánh mắt với tên thuộc hạ bên cạnh, cho phép thả Hứa Thanh Khê ra.
Đồng thời Lâm Gia Nghi cũng được Mạc Ly đưa đến trước mặt anh ta.
Quá trình diễn ra chưa đầy ba phút, giao dịch thành công.
Quân Nhật Đình đỡ lấy Hứa Thanh Khê, người vừa được đưa đến, nhẹ nhàng vỗ lên má cô: “Thanh Tuệ, tỉnh lại đi.”
Nhưng Hứa Thanh Khê không hề có phản ứng, đầu cũng nghiêng sang một bên, đồng thời những vết roi dưới lớp quần áo cũng lộ ra.
Quân Nhật Đình không khỏi ngạc nhiên, kiểm tra theo ý thức nhưng lại làm đau Hứa Thanh Khê, khiến cô kêu thốt lên trong cơn hôn mê.
Anh lập tức bình tĩnh lại, ôm lấy Hứa Thanh Khê bước ra ngoài.
“Mạc Ly, lái xe đến bệnh viện.”
Trong giọng nói của anh chứa đựng nỗi lo ngại mà chính anh cũng không hề hay biết.
Lâm Gia Nghi nhìn bóng lưng anh rời đi, trên mặt tràn đầy sự ghen tị và không cam lòng.
Cũng vào lúc này, khuôn mặt của cô bị một người véo mạnh
“Đau!”
Cô hét lên, đôi mắt đỏ hoe, đôi má trắng nõn bị véo đến biến dạng.
“Cô gái à, không phải cô đã quên mất lời cảnh cáo của tôi chứ?”
Triển Hình Thiên vẻ mặt ảm đạm, nghiêm nghị hỏi: “Ai cho cô dũng khí mà dám nhìn người đàn ông khác trước mặt tôi?”
Gặp phải tình huống này, trong lòng Lâm Gia Nghi tràn đầy sợ hãi.
Cô ta kìm nén sự tức giận trong lòng, không ngừng lắc đầu.
“Tôi đâu có, tôi chỉ là không can tâm buông tha cho con khốn đó.”
Cô ta biết mình không được chọc giận người đàn ông này, liền tìm một cái cớ để che giấu.
Triển Hình Thiên nheo mắt nhìn chằm chằm vào cô, thấy ánh mắt cô không hề né tránh, liền buông tha cho cô.
“Nhớ kỹ, hiện tại cô là người phụ nữ của tôi, nếu để tôi phát hiện cô nhìn chằm chằm người đàn ông khác, tôi sẽ móc mắt cô ra đấy!”
Nghe những lời này, Lâm Gia Nghi không khỏi rùng mình, trong lòng càng tức giận, nhưng lại không dám phản bác.
Vì cô biết rằng người đàn ông này nói được sẽ làm được.
Lúc này cô cảm thấy mình vô cùng đau khổ.
Triển Hình Thiên cũng tự nhiên nhận ra rồi, ngọt ngào ôm cô ra ngoài.
Cô không cần cảm thấy uất ức, mẹ của cô đã thay cô dạy dỗ người phụ nữ đó rồi!”
Anh ta vừa nói vừa tóm tắt lại việc mẹ Lâm Gia Nghi đánh Hứa Thanh Khê, lúc này Lâm Gia Nghi mới hết uất ức.
Phía Quân Nhất Đình vẫn đang lao đến bệnh viện.
Vì xe chạy quá nhanh và va chạm mạnh nên một vài vết thương của Hứa Thanh Khê vị rách ra, nhiều vệt máu chảy ra.
Quân Nhật Đình phát hiện được, sắc mặt liền thay đổi.
“Lái chậm một chút, đặt tấm ngăn cách xuống đây.”
Anh trầm giọng ra kệnh, đồng thời cởi bỏ quần áo của cô với vẻ mặt cô cùng căng thẳng mà anh không hề hay biết.
Ngay lập tức những vết roi lốm đốm xuất hiện trước mắt anh, anh giật mình và trong lòng liền dậy sóng.
“Nhà họ Lâm, hay lắm, hay lắm!”
Anh nghiến răng, mặc áo quần lại cho Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê không biết những việc này, cũng không biết có phải vì ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh hay không, cô nắm chặt lấy góc áo anh, đau đớn lẩm bẩm nói: “Quân Nhật Đình, em đau lắm.”
Quân Nhật Đình nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, tim anh liền nhói lên.
“Ngoan, em sẽ hết đau nhanh thôi, cố nhịn thêm chút nữa.”
Anh đỡ đầu cô, nhẹ nhàng vỗ về cô.
Hứa Thanh Khê mê man nên không nghe thấy anh nói gì nhưng cô nhận ra người bên cạnh mình là Quân Nhật Đình, toàn thân cô thả lỏng dựa vào lòng anh.
Quân Nhật Đình nghe được tiếng thở đều đều của cô, biết cô đã yên lòng liền điện thoại cho Hà Văn Tuấn.
“Hà Văn Tuấn, cậu hãy kiện tập đoàn Lâm Thị cố ý bắt cóc giết người ngay lập tức!”
“Được.”
Hà Văn Tuấn nghe được những lời đầy tức giận của Quân Nhật Đình, không dám phân tâm, trầm giọng đáp lại.
Quân Nhật Đình tiếp tục nói: “Làm xong việc này thì đem những thông tin đã thu thập được trước đó gửi cho Bộ Tư pháp, báo cáo nặc danh cho Lâm Gia Vĩnh, Tôi muốn sau hôm nay sẽ không thấy nhà họ Lâm trong thủ đô nữa!”
Hà Văn Tuấn sửng người, không dám tinh vào mắt mình, nhưng vẫn rất nhanh chóng đáp: “Được!”
Quân Nhật Đình sắp xếp xong mọi chuyện thì cũng đã đến bệnh viện.
Anh nhanh chóng ôm Hứa Thanh Khê xuống xe, đi đến phòng cấp cứu.
Mạc Ly theo sát phía sau anh, nhìn thấy bóng lưng căng thẳng của anh, không nhịn được ghen tị.
Thật đáng ghét, tại sao người phụ nữ đó không chết ở nhà họ Lâm đi chứ.
Quân Nhật Đình không nhận ra ánh mắt ác độc của cô, vừa ôm Hứa Thanh Khê vừa gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô.
“Tổng giám đốc Đình, trên người cô gái này có rất nhiều vết thương, một số vết thương rất sâu và có dấu hiệu nhiễm trùng, cần nhập viện để chữa trị.”
Không biết qua bao lâu, bác sĩ kiểm tra xong, ra ngoài báo cáo tình hình với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Quân Nhật Đình nhe những lời này, sắc mặt liền trở nên cực kì khó xem.
Nhưng Mạc Ly thì ngược lại, khóe môi cô không nhịn được cong lên, nhưng rất nhanh được cô giấu đi.
“Cậu chủ, tôi đi giúp mợ chủ làm thủ tục nhập viện.”
Cô ấy chủ động nói, Quân Nhật Đình gật đầu.
“Làm xong thủ tục, cô về nhà mang một ít quần áo của Thanh Tuệ đến đây.”
Mạc Ly sững một lúc, trong lòng rất bài xích, những vẫn gật đầu đồng ý.
Sau đó Hứa Thanh Khê được đưa đến phòng bệnh.
Thấy Hứa Thanh Khê còn đang ngủ mê, Quân Nhật Đình lấy điện thoại ra, định liên lạc với Hà Văn Tuấn hỏi tiến độ của công việc.