Thanh Khê cũng không nghĩ về chuyện đó nữa, đi theo Quân Nhật Đình và những người khác trở lại phòng.
Lúc này, báo cáo của Mạc Ly cũng đã gần xong.
"Thưa cậu chủ, Mạc Truy đã sắp xếp sẵn lộ trình để chúng ta quay trở lại. Chỉ cần chờ anh ấy dụ những người đó đi là được."
Quân Nhật Đình cau mày.
Dù không nói nhưng Mạc Ly vẫn nhìn ra điều anh lo lắng và hứa: "Anh đừng lo, sẽ không còn xảy ra vấn đề gì nữa".
Quân Nhật Đình nghe thấy những lời này, anh ta nhướng mày và nhìn cô.
Thấy vậy, Mạc Ly không khỏi nhếch khóe miệng cười: "Mạc Truy không yên tâm, nên để tôi hộ tống mọi người về nước, sau khi về nước tôi cũng sẽ tạm thời ở lại với hai người, đợi một khoảng thời gian rồi mới rời đi."
Quân Nhật Đình gật đầu và không từ chối.
Bất quá hắn biết Mạc Ly có năng lực, có nàng ở bên cạnh, quả thực có thể giải quyết được rất nhiều thứ.
"Thanh Tuệ, đi chuẩn bị đi, chúng ta chuẩn bị trở về."
Anh quay đầu lại và nhẹ nhàng nói với Hứa Thanh Khê.
Mạc Ly nhìn anh, đôi môi đỏ mọng gợi cảm mím chặt.
Nhưng không ai để ý.
Vào buổi tối, cả hai cuối cùng đã lên đường trở về với sự hộ tống của Mạc Ly.
Tất nhiên, vì lý do an toàn, họ không bay bằng hàng không dân dụng mà trên một máy bay tư nhân của nhà Phong Quân.
Sau nhiều giờ bay, cuối cùng đoàn cũng đã về nước.
Lúc này, trong nước vẫn còn là ban ngày.
Sau khi lên xe, họ mới thả lỏng hoàn toàn.
Gương mặt của Hứa Thanh Khê cũng biểu hiện sự mệt mỏi.
Quân Nhật Đình thấy vậy quan tâm ôm chặt người đó vào lòng.
"Anh đang làm gì đấy?"
Hứa Thanh Khê nhận ra chuyển động của anh, cảm thấy hơi ngượng ngùng khi nghĩ rằng có một người lái xe phía trước, Mạc Ly.
"Em mệt mỏi rồi, đừng ngại. Dựa vào anh nghỉ ngơi một lát. Trở về có thể sẽ không có thời gian nghỉ ngơi."
Sau đó, cả hai đi xuống cầu thang nhưng thấy không chỉ bà Kim Hồng mà còn có Lê Ngọc Mỹ trong phòng khách.
Bà Kim Hồng nhìn thấy hai người đi xuống, trực tiếp phớt lờ Hứa Thanh Khê,chỉ quan tâm đến Quân Nhật Đình.
"Nhật Đình, chuyện gì đã xảy ra làm con gấp đến nỗi phải lập tức rời khỏi? Đến cả Lê Ngọc Mỹ cũng không biết chuyện gì, gọi điện cũng không ai bắt máy, mọi người đều lo cho con.."
Nghe theo lời bà, Lê Ngọc Mỹ cũng quan tâm nhìn Quân Nhật Đình.
"Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là con lo Hứa Thanh Tuệ ở nước ngoài một mình, nên con định đi tìm cô ấy."
Quân Nhật Đình không muốn nói sự thật mà chỉ đơn giản là lướt qua.
Nhưng không biết rằng lời nói của anh ta ngay lập tức khiến bà Kim Hồng bất mãn.
Bởi vì theo cô, Quân Nhật Đình chỉ đơn giản là đang bao che cho ai đó.
"Hừ, đừng nói dễ nghe như vậy, còn tưởng ta không biết chuyện gì sao?"
Bà nói một cách cáu kỉnh, sau khi nói xong, bà ta còn cố ý nhắm vào Hứa Thanh Khê.
"Nói cô luôn gây rắc rối cũng không oan. Đi đến đâu cũng chỉ biết gây hoạ, làm cho cả nhà chúng ta đều lo lắng không thôi. Hứa Thanh Tuệ, ta nói cho cô biết, nếu mày khiến cho Quân Nhật Đình có chuyện gì, ta tuyệt sẽ không tha cho cô!"
Hứa Thanh Khê bị mắng đến nỗi không nói được thành lời.
Đồng thời, cô nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Lúc này cô mới nhận ra rằng những người này nhằm vào cô mà đến.
Cô nghĩ về điều này với sự nghi ngờ trong mắt.
Tại sao những người đó lại nhằm vào cô?
Cô vẫn suy nghĩ về câu hỏi này mà không quan tâm đến lời khiển trách của bà Kim Hồng.
Nhưng Quân Nhật Đình lại không thể lắng nghe nữa.