Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 315: Chương 315: Uất ức trước đó không tính là gì




Ông cụ Quân không biết hai người trao đổi điều kiện như thế nào, sau khi vào phòng khách thì quan tâm hỏi: "Đã tìm được Thanh Tuệ chưa?"

Quân Nhật Đình gật đầu: "Tìm được rồi ạ, nhưng tình huống không được tốt lắm."

Anh đem tình huống của Hứa Thanh Khê nói xong, ông cự Quân nghe xong thì rất tức tối.

"Con dâu cả này, con là quá hồ đồ rồi đấy, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Nếu cái này truyền ra ngoài, người khác còn tưởng rằng nhà họ Quân chúng ta ngược đãi con dâu đấy!"

Đối mặt với sự chỉ trích của ông cụ Quân, bà Kim Hồng chỉ có thể cắn môi chịu, nhưng trong lòng càng hận Hứa Thanh Khê.

Về phần chuyện của Quân Phong Lan, ông cụ Quân khi biết chuyện từ đầu tới cuối xảy ra thì không có ý kiến gì với cách xử lý của Quân Nhật Đình.

"Con bé Phong Lan kia, nên mài giũa tính tình một chút, những chuyện này con coi mà làm là được, chờ Thanh Tuệ khỏe hơn ông lại thăm con bé sao."

Quân Nhật Đình gật đầu, sau đó hai người lại nói ít câu thì ông cụ Quân cũng rời đi.

Chờ tới khi đưa ông cụ đi khỏi, Quân Nhật Đình mới nhìn lại bà Kim Hồng đang ngồi một mình trên ghế sô pha, bỏ xuống một câu là sẽ đi bệnh viện rồi thì đi khỏi.

Dù sao hiện tại bệnh viện chỉ có một mình Mạc Ly trông coi, anh cũng không yên tâm lắm.

Hôm sau, Hứa Thanh Khê tỉnh lại.

Cô nhìn trần nhà trắng tuyết trên đỉnh đầu, có hơi không kịp phản ứng.

Hồi lâu sau, cô mới hiểu rõ là mình đang trong bệnh viện, trong lòng cô không ngừng nghi hoặc.

Không phải cô đang ở phòng trọ sao? Sao lại tới bệnh viện rồi?

Cùng lúc này, cửa phòng bệnh được đẩy ra, Quân Nhật Đình cầm điện thoại đi vào.

"Tỉnh rồi? Trên người có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"

Anh nhìn thấy cô vẫn còn mờ mịt liền vội vàng tiến lên quan tâm hỏi, mang theo khuôn mặt dịu dàng đầy tình cảm.

Ngược lại Hứa Thanh Khê nhìn Quân Nhật Đình tới ngớ ngẩn.

"Tại sao anh ở đây? Không phải anh..."

Cô kinh ngạc hỏi thăm, lời còn chưa nói hết đã bị Quân Nhật Đình ngắt lời.

"Yên tâm, anh không sao."

Quân Nhật Đình nhìn cô bị bệnh còn không quên quan tâm tới mình thì trong lòng cứ như uống mật, ngọt ngào, trên mặt càng phát ra dịu dàng hơn.

"Ngược lại là em đó, em cảm thấy thế nào rồi? Còn chỗ nào thấy khó chịu không, anh gọi bác sĩ tới."

Hứa Thanh Khê lắc đầu: "Vẫn tốt, chỉ là có hơi choáng váng đầu một chút."

Cô nói xong thì nghĩ tới vấn đề mình xoắn xuýt vừa nãy, bỗng nhiên có hơi lo lắng.

"Đúng rồi, sao em lại tới bệnh viện vậy?"

Cô rất lo lắng Quân Nhật Đình biết chuyện ở phòng trọ.

Nếu như Quân Nhật Đình tới tìm cô, cô phải suy nghĩ giải thích việc này sao cho tốt đây.

Dù sao hiện tại cô là Hứa Thanh Tuệ, một cô chủ nhà giàu, sao có thể sống trong phòng trọ cũ kỹ thế kia.

Nhưng mà hiển nhiên lo lắng của cô là dư thừa.

Quân Nhật Đình không có trả lời bất kì cái gì kỳ lạ: "Là bố em đưa em tới bệnh viện."

Hứa Thanh Khê nghe như vậy, lông mày không nhịn được cau lại nhưng trong lòng vẫn nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.

"Thì ra là như vậy."

Cô nói nhỏ, phối hợp thêm gương mặt tái nhợt bỗng nhiên khiến cho Quân Nhật Đình càng đau lòng.

Đặc biệt là nghĩ tới cô vì mình mà hôn mê, còn bị uất ức.

"Thật xin lỗi em, uất ức em rồi."

Đột nhiên anh ôm chặt Hứa Thanh Khê, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai cô.

Hứa Thanh Khê bị anh ôm vào ngực có hơi ngu ngơ, sau đó mới phản ứng kịp, nghe anh nói anh đau lòng vì cô, đột nhiên cô cảm nhận được cái ôm này khiến cho những uất ức trước đó không tính là gì.

Cô nắm chặt góc áo của Quân Nhật Đình, để mình thả lỏng người dựa vào trong lòng anh.

"Anh không sao là tốt rồi."

Quân Nhật Đình nghe như vậy, trong lòng càng mềm thành vũng nước.

Anh ôm chặt Hứa Thanh Khê, hôn lên đỉnh đầu của cô.

Mà một màn này lại bị Mạc Ly vừa tiến vào thấy được, gương mặt vì đố kị mà trở nên méo mó vô cùng.

Nhưng hai người ôm nhau cũng không biết, họ ôm nhau một hồi lâu, cuối cùng tới khi Hứa Thanh Khê đói bụng, lúc này mới buông nhau ra.

Hứa Thanh Khê càng xấu hổ hận không thể chôn đầu mình xuống càng sâu.

Hình như mỗi lần bầu không khí vừa tốt lên là cô liền đói bụng.

Quân Nhật Đình cô gái nhỏ quấn chặt mình vào trong chăn, trong mắt đều là cưng chiều.

"Được rồi, mau ra đây, chỗ này không có ai chọc em đâu."

Anh lôi kéo chăn mền ra nhẹ nhàng dụ dỗ cô.

Hứa Thanh Khê vốn là khó chịu buồn bực nhưng nghe anh nói thì chui ra từ trong vỏ chăn, ban đầu là khuôn mặt tái nhợt cũng trở nên đỏ bừng, sợi tóc lộn xộn.

Quân Nhật Đình nhìn qua, cưng chiều chỉnh sửa giúp cô.

"Có muốn ăn gì khác không?"

Hứa Thanh Khê cảm nhận được sự dịu dàng của anh, run lên lắc đầu.

"Không có."

Quân Nhật Đình cau mày, nghĩ tới cô bệnh nặng còn chưa khỏe hắn nên nhẹ nhàng dụ dỗ: "Vậy để anh mau cho em chút cháo thịt thanh đạm, ăn lót dạ một chút, chờ khỏi bệnh rồi thì dẫn em đi ăn được nha."

Hứa Thanh Khê tất nhiên không có từ chối.

Sau đó Quân Nhật Đình liền sai Mạc Ly đi mua cháo thịt.

Mạc Ly dù không tình nguyện lắm nhưng cũng không dám chống lại mệnh lệnh của ông chủ.

Không lâu sau, cô ta mua cháo thịt trở về, trơ mắt nhìn ông chủ đút Hứa Thanh Khê ăn, trong lòng ghen ghét lại lên men lần nữa.

Hứa Thanh Khê tự nhiên cũng nhận ra ánh mắt oán độc của cô ta, ban đầu đối với việc Quân Nhật Đình đút cho ăn đã không được tự nhiên nhưng giờ phút này lại vô cùng yên tâm hưởng thụ thoải mái.

Đương nhiên, đây là do lòng chiếm hữu của cô quấy rối, nhưng cô cũng không có nhận ra.

Sau khi ăn xong mấy ngụm cháo, cô bỗng nhiên hơi mệt một chút, thở nhẹ ra.

Quân Nhật Đình nhìn cô, vô cùng lo lắng.

"Không thoải mái hả? Anh gọi bác sĩ tới xem một chút nha."

Anh vừa nói xong đã muốn đè xuống cái chuông nhưng bị Hứa Thanh Khê ngăn cản.

"Không cần làm phiền bác sĩ, em chỉ hơi mệt một chút, muốn nghỉ ngơi chút thôi ạ."

Quân Nhật Đình nhìn cô nằm xuống, trên mặt ngoại trừ hơi mệt mỏi thì chính xác là không thấy có gì khó chịu nên mới thôi.

"Được rồi, vậy em nghỉ ngơi chút đi, chờ tới khi nào đói bụng thì anh lại mua đồ ăn cho em.

Anh xoay người muốn chỉnh cái chăn cho Hứa Thanh Khê, đảm bảo cô không bị lạnh, lúc này xong mới ngồi xuống dáng vẻ giống như sẽ trông coi cho cô.

Hứa Thanh Khê sững sờ nhìn anh, vô thức hỏi: "Anh rảnh hả?"

Quân Nhật Đình biết rõ ý cô đang hỏi nên cười nói: "Khá rảnh, em nghỉ ngơi đi."

Ai ngờ vừa nói xong thì Mạc Ly bên cạnh đã chen vào.

Cô ta ho nhẹ một tiếng, nặng nề nói: "Ông chủ, chỗ này còn cần ngài xử lý khẩn cấp."

Quân Nhật Đình nghe nói như vậy thì lông mày nhíu chặt lại, bất mãn nhìn qua Mạc Ly.

Mạc Ly bị ánh sáng lạnh trong mắt anh làm cho giật mình, đồng thời càng thêm khó chịu.

Vì sao ông chủ lại dịu dàng với con nhỏ kia mà không thể phân cho cô ta chút nào vậy?

Cô ta không can tâm, càng muốn nghĩ cách tách hai người ra.

"Ông chủ, việc này rất gấp, ngài vẫn nên xử lý trước, mợ cả bên này có tôi chăm sóc là được."

Cô ta kiên trì thuyết phục, sắc mặt Quân Nhật Đình càng biến thành vô cùng khó coi.

Hứa Thanh Khê thấy vậy thì vội vàng lên tiếng trấn an.

"Nếu anh có chuyện thì anh đi giải quyết đi, chỗ này của em không sao đâu."

Cô nói xong thì không chút dấu vết liếc mắt nhìn Mạc Ly một cái.

Chẳng biết tại sao, cô luôn có cảm giác cô gái này cố ý đẩy Quân Nhật Đình ra.

Nhưng trên mặt cô ta vẫn nghiêm túc, nên cũng khiến cô bỏ đi cái suy nghĩ hoang đường này.

Có lẽ thật sự là có chuyện khó gì đó.

Quân Nhật Đình cũng không chú ý tới động tác nhỏ của cô.

Kéo tay cô vừa vươn ra khỏi chăn đè lại, nói nhỏ: "Hiện tại chẳng có chuyện gì quan trọng hơn em, em nghỉ ngơi cho tốt anh ở lại đây với em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.