Quân Nhật Đình cũng không phải người chịu thiệt thòi.
Nếu đã rung động thì anh sẽ hành động.
Chỉ thấy anh xoay người một cái, đem bé con trong ngực đè ở dưới thân, chuẩn xác mà bắt lấy đôi môi đỏ mọng đang toả ra hơi thở mang hương vị ngọt ngào.
Sự va chạm nhẹ nhàng khiến anh nếm được mùi vị của món ngon, chỉ muốn hưởng thụ nhiều hơn.
Đầu lưỡi cạy ra hàm răng của cô, tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất.
Ngón tay dường như mang theo ngọn lửa cháy rừng rực, một tấc lại một tấc thiêu cháy da thịt của cô.
Hứa Thanh Khê cảm giác toàn thân tựa như bị dòng điện chạy qua, một cảm giác tê tê dại dại truyền tới, cho đến khi dây thần kinh căng chặt, khiến cho cô giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
"Ưm..."
Cô vô ý thức kêu lên, đôi mắt rơm rớm nước, quyến rũ không dứt.
Quân Nhật Đình nhìn dáng vẻ quyến rũ của cô, ngọn lửa trong mắt càng thêm mãnh liệt, muốn xâm nhập vào theo bản năng.
Hứa Thanh Khê hoàn toàn không có sức lực để phản kháng, chỉ có thể thuận theo mà tiếp nhận. Một đêm liều chết triền miên.
Hôm sau, Hứa Thanh Khê khắp người đau nhức mà tỉnh lại, trí nhớ liên quan đến tối hôm qua như một đoạn phim được chiếu lại, trên mặt một mảng ửng đỏ.
Tối hôm qua Quân Nhật Đình không biết muốn cô bao nhiêu lần, cô chỉ nhớ là cuối cùng mình bị làm đến hôn mê bất tỉnh.
Cô cảm giác được dưới thân thoải mái sạch sẽ, có lẽ là Quân Nhật Đình giúp cô tẩy rửa sạch sẽ.
Nghĩ đến đây cô không khỏi nhìn về phía bên cạnh mình, nhưng lại không thấy bóng dáng của Quân Nhật Đình, ngược lại trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Đang lúc cô chuẩn bị xuống giường, cửa phòng tắm từ bên trong mở ra.
Nhìn thấy Quân Nhật Đình đang bọc một chiếc khăn tắm đi ra, nửa thân trên trần trụi còn mang theo hơi nước, mơ hồ có giọt nước chảy xuống, kèm theo một thân hình săn chắc, vô cùng quyến rũ mê hoặc.
Hứa Thanh Khê chỉ liếc nhìn một cái, tầm mắt thật nhanh thu hồi lại, có điều hai gò má đỏ ửng đã bán đứng tâm trạng của cô lúc này.
Quân Nhật Đình tự nhiên cũng chú ý đến vẻ mặt của cô, trong mắt chợt lóe lên ý cười.
"Làm sao lại lâu như vậy rồi mà vẫn còn xấu hổ?"
Anh nhịn không được trêu chọc Hứa Thanh Khê.
Đồng thời trong lòng của anh một lần nữa lại nảy sinh nghi ngờ.
Trong tư liệu nói rằng người vợ này của anh có một đời sống rất phức tạp, hành động mạnh dạn và phóng khoáng, nhưng hiện tại nhìn thấy thân hình trần trụi của anh liền đỏ mặt không hết, điều này dường như không giống.
Ngay sau đó anh nghĩ đến sự che giấu của Hứa Thanh Khê liền đem sự nghi ngờ này đè ép xuống, ánh mắt lóe lên nhìn Hứa Thanh Khê, tính nhìn phản ứng tiếp theo của cô.
"Ai nói tôi xấu hổ, tôi đây là mệt mỏi đó."
Hứa Thanh Khê lại không có phát hiện manh mối trong ánh mắt của anh, thẹn quá hóa giận mà phản bác lại.
Quân Nhật Đình thấy vậy, hai mắt híp lại, quả thật là nhìn thấy sự mệt mỏi trên gương mặt Hứa Thanh Khê.
Anh nghĩ đến tối hôm qua mình không kiềm chế được mà đòi lấy, mềm lòng nói: "Như vậy, hôm nay cô có thể ở nhà nghỉ ngơi."
Nhưng mà Hứa Thanh Khê nghe thấy những lời này, không chút nghĩ ngợi mà từ chối.
Cô không muốn ở trong nhà ăn không ngồi rồi.
Quân Nhật Đình nghe vậy cũng không ép buộc.
Sau đó hai người rửa mặt thay quần áo xuống lầu dùng bữa.
Ngay lúc Quân Nhật Đình dùng bữa xong chuẩn bị rời khỏi, Hứa Thanh Khê do dự gọi anh lại.
"Cái đó, Quân Nhật Đình, hôm nay tôi có thể đi nhờ xe tới công ty lần nữa được không."
Quân Nhật Đình nghe thấy lời này, khẽ nhíu mày nói: "Tại sao?"
Hứa Thanh Khê mím môi giải thích: "Xe trong nhà để xe đều quá đắt, không tiện lái đi đến công ty."
Theo lời cô vừa nói, Quân Nhật Đình hơi nhướng mày, cảm giác xa lạ lại lần nữa ập đến.
Nghe nói Hứa Thanh Khê rất mê xe, những chiếc trong nhà để xe, mỗi chiếc đều có giá hơn hàng chục triệu, có chiếc còn là số lượng có hạn, đều là lúc trước chính cô tự mình mua về, bây giờ lại nói đắt.
Nghĩ vậy đôi mắt anh nặng nề nhìn Hứa Thanh Khê và nhớ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Dường như từ sau khi anh trở lại, ngoại trừ có hơi nóng nảy, không dễ bị bắt nạt thì người phụ nữ này không làm bất kỳ chuyện gì khác thường.
Trong lúc nhất thời anh có chút không nhìn thấu được người phụ nữ trước mặt.
Rốt cuộc là cô che giấu quá tốt, quá thâm sâu, hay là cô thực sự thay đổi rồi?"
Tất cả những suy nghĩ chỉ cần sai lầm thì sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, anh liền khôi phục lại vẻ mặt.
Anh nhìn Hứa Thanh Khê, người vẫn đang chờ đợi anh trả lời, ngược lại không có từ chối mà gật đầu đồng ý. . truyện đam mỹ
Mười mấy phút sau, hai người đến chi nhánh công ty, Hứa Thanh Khê vẫn như cũ ở bên đường xuống xe.
Sau khi cô vào công ty thì tất cả đều yên ổn.
Lâm Gia Nghi cũng không có đến làm phiền cô.
Rất nhanh cuộc họp buổi sáng đã đến.
Lâm Gia Nghi thay mặt trưởng phòng, chủ trì cuộc họp buổi sáng.
"Hội nghị được tổ chức lần này chủ yếu là muốn cùng mọi người nói một chút về kế hoạch tiếp theo của bộ phận thiết kế của chúng ta."
Cô ta đứng ở vị trí phía trên, thông qua máy chiếu trình chiếu chi tiết kế hoạch, bắt đầu sắp xếp.
"Bây giờ công ty đã được thành lập, phần còn lại chính là cần các vị ngồi đây dùng năng lực của mình mà mở rộng thị trường cho công ty."
Cô ta nói đến đây, nhìn xung quanh một vòng rồi mới tiếp tục nghiêm túc nói: "Tôi biết các vị ngồi đây đều có gu thời trang cùng với mốt thịnh hành rất nhạy bén, mà định vị của công ty ở thương hiệu cao cấp, nhắm vào khách hàng đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, cho nên, tôi hy vọng các vị đều chú ý và chú trọng đến mỗi khía cạnh, không nên mắc sai lầm."
"Đương nhiên, trước mắt trưởng nhóm thiết kế của bộ phận chúng ta chỉ có Hà Thanh Vận, Lê Gia Bảo, cùng với Hứa Thanh Khê, nhưng những người khác cũng không cần nản lòng, chỉ cần chúng ta cố gắng thì sẽ có một tương lai tươi sáng!"
Nói xong, cô cổ vũ nhìn về phía những người khác.
Mà phòng họp theo lời của cô nói cũng bàn luận sôi nổi.
Hầu hết mọi người đều không hài lòng đối với Hứa Thanh Khê trong vai trò trưởng nhóm thiết kế.
Suy cho cùng trong một ngày, bọn họ vẫn có thể hiểu được không ít chuyện, đặc biệt là Lâm Gia Nghi còn cố ý tiết lộ tin tức của Hứa Thanh Khê.
"Trưởng phòng điên rồi sao, để cho một nhà thiết kế nghiệp dư làm trưởng nhóm, cũng không sợ làm hại công ty."
"Còn không phải sao, tôi nghe nói chuyên ngành của nhà thiết kế Hứa là tài chính, nghề phụ mới là thiết kế."
"Trời, vậy cô ta chẳng phải là không có đào tạo bài bản, những thứ thiết kế ra có thể sử dụng được sao?"
Những lời nói này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, dường như mỗi người đều có thể nghe thấy.
Hứa Thanh Khê nghe thấy những lời này, cũng sững sờ ngây người.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt hoài nghi từ bốn phía, cô khẽ nhíu mày, không hiểu nhìn về phía Lâm Gia Nghi.
Lại là mưu kế gì đây, chẳng lẽ trong công việc cô ta không có cách nào, cho nên định hãm hại cô sao?"
Nghĩ vậy, cô không khỏi cong khoé miệng tự giễu.
Không phải cô tự khen, cô vẫn có tự tin đối với năng lực của mình.
Cho nên bất kể Lâm Gia Nghi gây khó dễ cho cô trong công việc, đều không ảnh hưởng gì đối với cô
Nghĩ như vậy, cô bình tĩnh ngồi tại chỗ để cho mọi người xung quanh quan sát.
Ngược lại Lâm Gia Nghi nhìn cô bình tĩnh như vậy giữa những lời đồn đãi, không khỏi trong lòng cười lạnh.
Theo cô ta, Hứa Thanh Khê là đang giả vờ bình tĩnh, đợi sau khi cô bị cô lập, cô ta muốn nhìn cô còn có thể giả vờ như thế nào.
Cô ra hừ lạnh thu hồi tầm mắt, sau đó nói mấy câu liền kết thúc cuộc họp.
Hứa Thanh Khê nghe thấy hai chữ tan họp, theo bản năng đứng dậy định rời đi, lại không nghĩ đến dấu hôn trên cổ lộ ra vì quần áo dịch chuyển, vừa lúc bị Lâm Gia Nghi nhìn thấy.
Trong khoảnh khắc đó, cô ta nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê tựa như muốn hóa thành lưỡi dao, hận không thể băm cô thành nhiều mảnh.
Lòng ghen tị càng nảy sinh điên cuồng ở trong lòng!