"Cô có sao không?"
Thấy hai người kia đều đã đi, Quân Nhật Đình mới lo lắng nhìn về phía Hứa Thanh Khê.
Hôm nay may mà hắn về kịp, bằng không không biết cô phải bị bao nhiêu uất ức.
"Không sao, cám ơn anh đã giải vây cho tôi."
Hứa Thanh Khê cố làm ra vẻ không sao, "Còn anh? Tại sao anh đột nhiên trở về nhà vậy?"
"Lấy hồ sơ!" Quân Nhật Đình huơ huơ chìa khóa xe trong tay.
"Vậy anh làm việc của anh đi!" Hứa Thanh Khê gật đầu với hắn một cái, hít sâu một hơi, liền khom người đi nhặt mảnh vỡ bình hoa đã tan nát dưới đất.
Quân Nhật Đình nhíu mày lại, đang định không để cho cô phải đi nhặt, liền nghe Hứa Thanh Khê rên lên một tiếng.
Lại nhìn sang một cái, ngón tay cô đã bị mảnh vụn bị cắt trúng, giọt máu đỏ tươi rơi vào mảnh sứ càng đỏ rực đến chói mắt.
Cô lại có chút ngây người.
"Tại sao vậy? Sao lại không cẩn thận thế?"
Quân Nhật Đình sải bước chân dài lộn trở lại, kéo cô ra xa một chút, vừa quay sang người làm đang sợ choáng váng vừa nói, "Còn chưa chịu đi lấy hộp y tế đến đây?"
"Dạ!" Người giúp việc cũng không dám chậm trễ, chỉ trong chớp mắt liền ôm cái hộp y tế đến.
Hứa Thanh Khê liếc nhìn Quân Nhật Đình, bật cười nói, "Vết thương ngoài da chíu xíu mà thôi, dùng băng gạc chùi một chút là hết, cần gì phải lấy hộp y tế đến?"
"Trước hết phải khử độc rồi bôi thuốc, nếu không vết thương sẽ loét ra, cô không hiểu sao?"
Quân Nhật Đình nghiêm túc nói, hắn vừa nói vừa lục lục tìm tìm những thứ cần thiết.
Hứa Thanh Khê không có lời nào chống chế, dù sao cô cũng không phải là Hứa Thanh Tuệ, cô đâu có yếu ớt như vậy.
Bất quá thấy Quân Nhật Đình vẫn rất cố chấp, cô cũng chỉ còn biết mặc hắn làm.
Quân Nhật Đình đầu tiên cẩn thận dùng cái nhíp kẹp bông gòn nhúng vào một chút cồn sát trùng, nhẹ nhàng áp lên vết thương của cô.
"Ui da." Hứa Thanh Khê không khỏi run lên, hít vào một hơi khí lạnh.
"Đau lắm à? Cố gắng chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ hết thôi."
Quân Nhật Đình vẻ mặt lo lắng nói.
Hắn tập trung tinh thần chăm chú nhìn ngón tay Hứa Thanh Khê, cẩn thận rắc từng chút thuốc bột vào vết thương.
Ở khoảng cách rất gần như vậy, Hứa Thanh Khê cũng có thể cảm giác được hơi thở nóng hổi của đối phương phả lên ngón tay cô.
Trong lòng không kiềm được cảm thấy ấm áp, từ nhỏ đến lớn, vẫn chưa từng có ai đối xử với cô dịu dàng kiên nhẫn như vậy.
Cô không khỏi nhìn Quân Nhật Đình nhiều hơn một chút, nhưng nhìn một cái lại cảm thấy ngây ngẩn.
Hắn có dáng người rất đẹp, gương mặt góc cạnh rõ ràng, làn da trắng tinh tế mịn màng, con ngươi đen như mực mà sâu không thấy đáy lúc này không nháy mắt nhìn chằm chú lên tay cô, cánh môi mỏng quyến rũ, còn hơi khẽ mở ra thổi thổi vết thương đang được hắn băng bó lại.
Hứa Thanh Khê ngây ngô nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình, ngẩn người, trên đời này lại có người điển trai đến như vậy sao?
Quân Nhật Đình vừa xử lý vết thương của Hứa Thanh Khê, song trong lòng cũng nghi ngờ ngổn ngang.
Hắn không phải chưa từng điều tra con người Hứa Thanh Tuệ, nhưng mà người trước mắt, cùng với cô gái phách lối kiêu căng trong tài liệu, rõ ràng dường như là hai người khác biệt.
Chẳng lẽ cô ta muốn dẫn dụ sự chú ý của hắn? Cố ý diễn trò cho hắn xem sao?
Dù sao từ sau khi hắn trở về nước, cũng chưa từng thấy cô làm những chuyện gì khác với bình thường.
Quân Nhật Đình vừa băng bó vết thương cho Hứa Thanh Khê vừa suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên hắn ngừng tay một lát, hắn nhìn thấy một vết chai mỏng.
Hứa Thanh Tuệ là người từ trước đến giờ mười ngón tay không đụng vào bất cứ việc gì, tại sao có thể có vết chai?
Quân Nhật Đình không thể giải thích được, trong lòng âm thầm nghi hoặc.
"Anh sao vậy?" Hứa Thanh Khê nhận ra được sự khác thường của hắn, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Cũng may Quân Nhật Đình không phát hiện gì, nếu không cô coi như lộ tẩy.
"À, không có gì, băng bó xong rồi." Quân Nhật Đình đứng lên, "Mấy ngày sắp tới không nên để cho vết thương đụng nước."
"Công ty còn có việc, tôi đi trước đây."
Hứa Thanh Khê gật đầu một cái, thấy cô nghe lời, Quân Nhật Đình lúc này mới lên lầu lấy hồ sơ vội vàng trở về công ty.
Cảnh vật ngoài cửa xe nhanh chóng lùi về phía sau, Quân Nhật Đình cầm văn kiện có chút ngẩn người, tài xế ngồi phía trước lại không dám thở mạnh, rất sợ cắt đứt ý nghĩ của hắn.
Xe của Quân Nhật Đình mới vừa đến cửa công ty, liền lập tức có xe chuyên dụng đến đón tiếp.
Ngay sau đó Hà Văn Tuấn liền tiến lên đón, "Tổng giám đốc!"
Quân Nhật Đình ừ một tiếng, vừa đi vừa thảo luận phương án với đối phương, cho đến khi vào phòng làm việc của hắn hai người mới dừng lại.
Hà Văn Tuấn căn cứ theo khẩu vị của Quân Nhật Đình, bưng một ly cà phê vào để lên bàn làm việc của hắn.
Quân Nhật Đình đang lật xem tài liệu bỗng ngừng tay một chút, "Hà Văn Tuấn, tài liệu lần trước cậu tra được liên quan tới Hứa Thanh Tuệ, là thật sao?"
Hà Văn Tuấn sửng sốt một chút, liền nói, "Vô cùng chính xác, trước khi ngài trở về nước, mợ cả đích xác là có một đám bạn bè rất xấu, bất quá dường như chỉ là bạn bè ăn chơi với nhau thôi. Con về những quan hệ khác... cũng không biết chắc được."
Thấy Quân Nhật Đình không nói lời nào, Hà Văn Tuấn có chút không kiên nhẫn, "Tổng giám đốc? Có gì không đúng sao?"
"À không, không có gì! Nói với phòng kế hoạch, chiều nay trước khi tan tầm nhất định phải đem phương án cuối cùng đặt trên bàn làm việc của tôi."
"Vâng." Hà Văn Tuấn cẩn thận đóng cửa phòng làm việc lại.
Quân Nhật Đình từ sau bàn đứng dậy đi vòng đến trước cửa sổ to lớn sát đất, hai tay đút vào túi quần, hít sâu một hơi.
Chẳng lẽ là hắn suy nghĩ nhiều?
Hứa Thanh Tuệ nếu không phải là lần đầu tiên, hắn có thể cảm nhận được, phân biệt được.
Bất quá sự thật cuối cùng vẫn là sự thật.
Xem ra hắn tất yếu phải tìm hiểu người vợ chưa cưới này của hắn kỹ một chút!
Buổi tối, Quân Nhật Đình kết thúc một ngày làm việc.
Sau khi hắn về đến nhà, Hứa Thanh Khê đã ngủ say.
Quân Nhật Đình chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thoang thoảng hương vị ngọt ngào của cô quan sát một hồi, mới thay quần áo đi xuống lầu.
Dưới lầu rất nhiều người giúp việc đang đứng lố nhố, mọi người vẫn tỏ vẻ cung kính đứng chờ ở đó.
Quân Nhật Đình gật đầu với quản gia một cái.
Thấy hắn bước vào thư phòng, quản gia mới thấp giọng nói, "Lát nữa các người từng người đi vào, cậu cả hỏi cái gì đều phải trả lời đúng theo sự thực!"
"Vâng, vâng!" Những người giúp việc đồng loạt lên tiếng đáp dạ.
Bọn họ cũng chỉ vừa nhận được tin tức trước đó, cậu cả hôm nay muốn hỏi chuyện về mợ cả, mọi người không cần giấu giếm, cứ nói thoải mái.
...
"Mợ cả thường xuyên rất khuya mới trở về, thỉnh thoảng còn uống rượu say."
"Mợ cả thích uống rượu, có những lúc tâm trạng không tốt, sẽ tìm người trút giận, cái sẹo trên đầu tôi là do cô ấy đập!" Một người làm chỉ chỉ vào trán mình.
"Mợ cả thường xuyên chống đối với mẹ cậu, mẹ cậu giận đến nỗi tức ngực khó thở."
"Mợ cả đặc biệt thích hạch sách những người làm như chúng tôi, mỗi lần có chuyện không vui ở bên ngoài đều trở về trút giận lên đầu chúng tôi."
"Cô ấy có khi còn thích cả đêm không về..."
Vặn hỏi giáp vòng người giúp việc, sắc mặt Quân Nhật Đình hơi trầm xuống, chân mày vặn xoắn lại.
Nhà có nhiều người giúp việc như vậy, nhưng toàn bộ đều tố cáo Hứa Thanh Tuệ phách lối kiêu căng.
Quản gia nhìn thần sắc hắn có vẻ nghiêm trọng, rất sợ hắn nổi giận sẽ bị nguy hiểm lây, không khỏi lo lắng gọi, "Cậu cả?"
Quân Nhật Đình khẽ bấm đốt ngón tay trên bàn, đây là thói quen trong lúc hắn phải suy nghĩ điều gì đó.
"Được rồi, chuyện ngày hôm nay không ai được phép để lộ ra một chút phong thanh nào."
"Dạ!" Quản gia liền vội vàng gật đầu đáp lại.