Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 415: Chương 415: Yêu mà không được




Hà Văn Tuấn nghe phóng viên đặt câu hỏi, tươi cười trên mặt trở nên sâu xa hơn.

“Về việc thu mua lần này, công ty chúng tôi đã lên kế hoạch từ năm trước, và công tác kiểm tra ở giữa cũng rất nghiêm ngặt, nhưng tôi nghĩ mọi người chắc phải hiểu rõ đạo lý cẩn thận đến mấy cũng có sai sót.”

Cậu nói xong, nhìn mọi người xung quanh một vòng.

Các phóng viên nghe lời cậu nói, đầu châu đầu ghé tai nhau.

“Nếu là như vậy, vậy cũng thật là trùng hợp.”

“Đúng vậy, nghe nói cái công ty xác rỗng này làm vô cùng hoàn mỹ, trước đó bạn tôi cũng nói, công ty của bọn họ cũng sắp thu mua, có điều đối phương ra giá quá cao, cuối cùng mới không thể không buông tay.”

Hà Văn Tuấn nghe bọn họ nói chuyện, không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Chúng tôi cũng mới biết được mánh khóe của công ty này gần đây, mới dừng tay đúng lúc.”

Các phóng viên gật đầu, có điều cũng có người cảm thấy tin tức này không đủ kịch liệt, lại hỏi gay gắt.

“Nếu công ty anh đã phát hiện vấn đề, tại sao không nhắc nhở nhà họ Lê?”

Vừa nói lời này, không ít phóng viên đều nhìn người đặt câu hỏi như nhìn kẻ ngốc.

Hà Văn Tuấn cũng vậy, nhưng cậu che giấu rất tốt: “Đạo lý thương trường như chiến trường, tôi nghĩ mọi người đều hiểu, lại nói, quan hệ của hai nhà đối địch, cho dù chúng tôi nói, cá nhân tôi cho rằng, Lê Thị cũng không tin.”

Các phóng viên nghe xong, cũng đồng ý với lời này.

Dù sao kẻ thù nói với bạn phía trước là bẩy, với bản tính của con người cũng sẽ không tin tưởng.

Cứ như vậy, một buổi phỏng vấn, bỏ qua không thoải mái lúc ban đầu, sau đó coi như hoàn mỹ kết thúc.

Cũng sau buổi phỏng vấn này, hình tượng của nhà họ Quân cũng bay lên một độ cao mới.

“Quân Nhật Đình không hổ danh là thiên tài kinh doanh, cảm ứng nguy cơ nhạy bén hơn so với người khác.”

“Đúng vậy, thật sự là trò giỏi hơn thầy, nhà họ Quân có anh ta, trong trăm năm không suy giảm.”

Trong lúc nhất thời trên mạng khen ngợi không ngừng.

Tất nhiên là có khen ngợi thì cũng có chửi bới.

Có điều chửi bới này cũng không phải nhằm vào nhà họ Quân, mà là nhà họ Lê.

Thậm chí, một ông lớn tài chính có dấu stick xanh còn làm một bản tổng kết về cạnh tranh thương mại này, thu hút rất nhiều người đến xem, cuối cùng đã lan truyền khắp internet.

Trong bản tổng kết này, nhà họ Lê và nhà họ Thẩm trở thành phe phản diện trong tài liệu giảng dạy.

Gấp gáp tiến lên, sẽ không biết lượng sức mình.

Cũng đưa ra một bản phân tích liên quan đến tập đoàn Lê Thị và tập đoàn Thẩm Thị mấy ngày này.

Cư dân mạng xem xong thổn thức không thôi.

“Thành thật mà nói, tôi xem mà khong hiểu tập đoàn Lê Thị này, rõ ràng trước đó hợp tác với nhà họ Quân, vẫn yên ổn không có chuyện gì, làm sao lại nghĩ không thông nên đối địch với nhà họ Quân, bây giờ tốt lắm, lấy đá đập chân mình tồi, bị thiệt lớn rồi.”

“Còn có thể vì sao, chắc chắn là bởi vì tình cảm nha, dư luận trước đó bạn không thấy sao.”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy, tập đoàn Lê Thị này trở mặt, chắc chắn bởi vì yêu hận, Lê Ngọc Mỹ yêu mà không được, đã nghĩ cách ép buộc tập đoàn Quân Thị thỏa hiệp.”

“Dựa theo bạn nói như vậy, Lê Ngọc Mỹ này thật đáng sợ.”

“Đàn bà mà, ghen lên rồi, nào còn biết cái gì là lý trí.”

Tập đoàn Lê Thị

Lê Ngọc Mỹ thấy mấy cái bình luận đó, tức giận đến khuôn mặt xinh đẹp dữ tợn không thôi.

Cô ta giống nổi điên vậy, đồ vật trong văn phòng có thể đập cô ta đều đập.

“Quân Nhật Đình!”

Cô ta nghiến răng nghiến lợi gặn lên từng chữ, giọng điệu đầy căm hận.

Bây giờ cô ta còn có cái gì mà không hiểu, những khủng hoảng hiện tại mà nhà họ Lê phải chịu, e là Quân Nhật Đình đã thiết kế tốt từ sớm.

Chắc chắn anh đã biết công ty Công ty Thánh Đức có vấn đề ngay từ đầu, cố ý làm ra bộ dáng anh bắt buộc phải thu mua, để cho bọn họ thu mua.

Mà chờ bọn họ tham gia vào đợt cạnh tranh này, anh lại cố ý nâng giá!

Cho nên, các cô lâm vào cục diện trước mắt, tất cả đều do Quân Nhật Đình làm hại.

Làm sao anh có thể tàn nhẫn như vậy!

Cô nghĩ hai mắt đỏ lên, không để ý đến có người đi vào văn phòng.

Thẩm Dự Khanh nhìn thấy sắc mặt dữ tợn của Lê Ngọc Mỹ với vẻ mặt gớm ghiếc, trong mắt đầy phức tạp.

Cho đến nay, trong ấn tượng của anh ta, Lê Ngọc Mỹ đều là nữ vương ngồi ở tít trên cao, có khi nào chật vật như vậy.

“Được rồi, đừng tức giận, chỉ là một lần thất bại thôi, cũng không nói lên cái gì cả.”

Anh ta bước lên ôm lấy Lê Ngọc Mỹ, nhẹ giọng an ủi, “Chở xử lý tốt chuyện này, sau này, chúng ta vẫn có cơ hội so chiêu với anh ta.”

Lê Ngọc Mỹ dựa vào trong lòng anh ta, cứng đờ trong giây lát, nhưng không có giãy ra.

Đúng vậy, như anh ta nói, cô ta vẫn còn cơ hội.

Chỉ cần dẹp yên chuyện này xuống, chỉ cần Quân Nhật Đình không cạn tàu ráo máng với bọn họ, cô còn có thể ngóc đầu trở lại.

Trên thực tế, Quân Nhật Đình cũng xác thật không có làm đến mức đoạn tuyệt.

Nói cách khác, ngay từ đầu anh đã không nghĩ đến chuyện bức tập đoàn Lê Thị đi vào bước đường cùng.

Những chuyện anh sắp xếp trong thời gian này, cũng chỉ muốn dạy cho Lê Ngọc Mỹ một bài học.

Chỉ là, ý nghĩ này của anh, Lê Ngọc Mỹ cũng không biết.

Sau khi cô bình tĩnh lại, bắt đầu xử lý cục diện rối rắm trước mắt, một mực mặc kệ chuyện bên ngoài.

Đương nhiên, trong lúc cô đang làm việc, cũng không phải không phòng bị tập đoàn Quân Thị.

Nhưng mấy ngày nay, tập đoàn Quân Thị yên tĩnh mười phần, căn bản là không có động tác gì.

“Anh nói xem tập đoàn Quân Thị có ý gì? Không truy cứu sao?”

Vẻ mặt Lê Ngọc Mỹ bình tĩnh mà hỏi Thẩm Dự Khanh.

Thẩm Dự Khanh cau mày, phân tích tình hình của mấy ngày nay.

“Xem ra là không truy cứu, bằng không lúc công ty hai nhà chúng ta hỗn loạn, đã là thời cơ tốt nhất để anh ta ra tay.”

Lê Ngọc Mỹ nghe nói như vậy, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp.

“Anh ta đây là còn niệm tình cũ sao?”

Cô trầm giọng hỏi, tuy rằng giọng nói không lớn, nhưng Thẩm Dự Khanh vẫn nghe thấy, trong nhất thời cả khuôn mặt đều đen lại.

Đặc biệt là mấy ngày nay, mấy ông lão trong nhà cũng nói anh ta không bằng một phần nhỏ của Quân Nhật Đình.

Làm cho cơn ghen ghét cứ thiêu đốt trong lòng anh ta.

Vốn dĩ anh ta cũng không có ý nghĩ gì về Quân Nhật Đình, sau chuyện này, anh ta đã hạ quyết tâm cạnh tranh cao thấp với anh.

Mày chuyện này, Quân Nhật Đình cũng không biết, có lẽ cho dù biết được, cũng chỉ cười một cái.

Bọn Lê Ngọc Mỹ không tự tìm ngược, mấy ngày này của Quân Nhật Đình cũng coi như nhàn rỗi.

Mỗi ngày đúng giờ tan tầm, cùng nhau ăn cơm, đi dạo với Hứa Thanh Khê.

Tình cảm của hai người trong mấy ngày nay cũng càng ngày càng bền chặt, hình thức ở chung càng ngày càng giống vợ chồng già, cảm giác mười phần ăn ý.

Những hình ảnh này, bà Quân xem ở trong mắt, để ở trong lòng.

Mạc Ly lại đỏ mắt không thôi.

Mỗi lúc cô ấy muốn phá hư, Mạc Truy luôn đúng lúc gọi cô ấy đi.

“Mạc Ly, chị nên buông tay đi, nếu không để cho cậu cả biết được tình cảm của chị, sau này chị muốn ở lại bên cạnh cậu cả, cậu cả cũng không đồng ý đâu.”

Mạc Truy cố nén chua xót trong lòng, khuyên bảo Mạc Ly.

Mạc Ly gục đầu xuống không nói gì, trong mắt đầy không cam tâm.

Nếu có thể buông tay, cô ấy đã buông tay từ sớm.

Có điều cô ấy cũng hiểu rõ, có Mạc Truy ở đây, cô có cẩn thận mấy cũng sẽ không thành công.

“Chị biết ý của em, cho chị một chút thời gian đi, dù sao chị cũng thích cậu cả nhiều năm như vậy, muốn quên, cũng không thể quên trong phút chốc.”

Cô ấy tính trấn an Mạc Truy trước, sau đó sẽ tìm cách trừ bỏ Hứa Thanh Khê.

Mạc Truy không biết ý nghĩ trong lòng cô ấy, thấy cô ấy nguyên ý buông, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

“Nếu cần em giúp đỡ, chị có thể đến tìm em bất cứ lúc nào.”

Mạc Ly mím môi gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.