Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

Chương 68: Chương 68: Anh Đưa Em Đi




Thẩm Tinh Không ngủ gục xuống mơ màng, chiếc xe được lái trên đường cao tốc, bên tai cô lờ mờ nghe thấy tiếng động cơ xe chạy.

Cả chặng đường hầu như là không có bất trắc gì, người ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại khẽ lên tiếng nói chuyện với cô, dường như sợ cô ngủ đi rồi thì sẽ không tỉnh lại.

Chiếc áo khoác vẫn được đắp trên người Thẩm Tinh Không, sau khi anh hỏi cô n lần rằng có đói không, có khát không, có say xe không thì cô mới mở mắt ra, nhìn vào hai mắt đỏ và quầng đi của Lục Diễn Trạch, cô thở dài một tiếng rồi nói: “Em khá hơn nhiều rồi....chúng ta đang đi đâu đây?”

Lục Diễn Trạch thở phào một tiếng nhẹ nhõm, anh đưa tay ra xoa xoa vào mặt cô, khẽ cười: “Chẳng phải là nói rồi à? Đi tới vùng biển, tầm khoảng trước khi trời sáng chúng ta sẽ tới nơi, mỗi lần trở về anh đều tới căn biệt thự ở gần biển đó sống một thời gian, vô cùng tự tại, thoải mái. Sau khi tới nơi anh sẽ hấp cho em một ít cua và sò.”

Trong lòng Thẩm Tinh Không dần dần cảm thấy ấm áp, cô mím chặt môi, nở nụ cười có phần miễn cưỡng cố gắng với anh, nhìn chiếc xe cũng được coi là loại xe sịn này, nhìn vào khuôn mặt anh tú của chàng trai đang ngồi cạnh mình: “Anh có bằng lái xe chưa? Đừng lái xe khi không có bằng lái nhé.”

Lục Diễn Trạch khẽ cốc nhẹ vào đầu cô một cái, đắc ý rút ra một tờ giấy trong ngăn kéo xe, gõ tay lên nó và nói: “Anh vừa đủ 18 tuổi là đã có bằng lái rồi nhé! Em tưởng ai cũng giống như em, chỉ biết ăn ăn uống uống à?”

Thẩm Tinh Không nhoẻn miệng cười, nhìn Lục Diễn Trạch, anh lớn hơn cô một tuổi, anh đã thành niên, đã có bằng lái xe rồi, đây cũng chẳng phải điều lạ.

Cô chỉ nghĩ, tại sao những người khác đều có thể sống một cuộc sống độc lập, trưởng thành còn bản thân cô, cảm giác lúc nào cũng chỉ là một đứa trẻ chẳng biết gì về thế sự, nếu không muốn nói là một con gà công nghiệp.

Dựa lưng vào ghế, cô nhắm mắt lại, miệng cô khó khăn mấp máy.

Trong lòng cô nghĩ, rời đi một thời gian, giúp cho tâm trạng được thanh tịnh, bây giờ trong một thời gian ngắn cô không có cách nào để đối diện với Thẩm Chi Diệu, nghĩ tới ánh mắt sợ hãi của anh tối hôm nay nhìn cô là cô liền cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ.

Cô thà để anh đánh cô mắng cô còn hơn là dùng ánh mắt đáng sợ đó để muốn cưỡng bức cô.

Cô không thể chấp nhận được ánh mắt như một kẻ săn mồi đó.

Cô vừa nghĩ tới anh trogn lòng liền cảm thấy hốt hoảng, Thẩm Tinh Không vội vàng hạ tấm cửa kính xe xuống, hít thở thật sâu không khí trong lành khi chiếc xe đang dần rời xa thành phố.

Lục Diễn Trạch nhìn cô hoảng loạn như vậy cũng không nói gì nhiều, anh đưa một tay ra nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, khẽ an ủi: “Em ngủ một lát đi, tỉnh dậy là tới nơi rồi, ngoan, sẽ không sao đâu.”

Thẩm Tinh Không gật đầu, cô lại đóng cửa xe vào, lấy chiếc áo khoác choàng kín lên người, ngả đầu vào ghế dần dần chìm vào giấc ngủ.

Lục Diễn Trạch nhìn cô nhắm mắt lại ngủ, miệng anh vô thức nở một nụ cười nhếch lên.

Tuy anh lo lắng cho cô, đoán xem rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì, nhưng trong lòng anh vẫn rất vui, vào lúc này cô không tìm người khác mà lại tìm tới anh....

Đêm đầu thù, trời khá lạnh.

Chiếc xe của Thẩm Chi Diệu dường như xông thẳng vào căn biệt thự cổ của Thẩm gia.

Khi vào cổng còn chưa đợi cánh cổng mở hẳn rộng ra anh đã phi vào trong, chiếc xe đang yên đang lành lại va chạm với cánh cửa.

Một vết xước lớn xuất hiện dọc trên xe.

Người canh cổng sợ hãi, mấy người đứng ở cổng tròn mắt nhìn chiếc áo sơ mi trên người Thẩm Chi Diệu vẫn còn xộc xệch và anh nhảy xuống khỏi xe, khuôn mặt anh với thần sắc bực dọc đi vào trong.

Đám người trông cửa sợ hãi đều lùi về phía sau, Thẩm Chi Diệu từ trước tới nay đều rất tỉ mỉ cẩn thận, lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm nghị và chậm rãi, chưa từng có ai nhìn thấy anh thế này, áo sơ mi thì nhàu nhĩ, chỉ đơm một chiếc cúc áo mà lại còn đơm nhầm.

Đầu tóc rối bù, hai mắt đỏ ngầu sợ hãi, với khuôn mặt hằm hằm anh tiến lên phía trước, nghiến răng lại, gằn giọng hỏi: “Tinh Không có về đây không?”

Những người trông cửa nhìn nhau lắc đầu: “Không ạ.... hơn một giờ đồng hồ trước tiểu thư đi ra ngoài, tới giờ vẫn chưa quay về, lão gia vừa nãy cũng hỏi tới....”

Thẩm Chi Diệu đưa tay lên bóp vào hai thái dương trên đầu, cơn say trong anh cũng đã tỉnh rất nhiều.

Con bé nha đầu đó, cố chấp lại tùy hứng, anh chỉ sợ cô chạy lung tung lại xảy ra chuyện.

Thẩm Chi Diệu túm lấy tóc mình giật giật, anh hít thở một hơi thật sâu rồi liếc mắt lên nhìn một người trông cửa: “Có thuốc lá không?”

Người canh cửa tim đang đập lên thình thịch, tay run run rút ra một điếu thuốc đưa cho anh, rồi vừa châm lửa vừa nói: “Xin lỗi tiên sinh, vừa nãy tay chân luống cuống chậm trễ....”

Thẩm Chi Diệu rít một hơi thuốc thật sâu, cảm giác mất mát trong lòng dần dần mới được hòa dịu đi một chút, anh ngẩng đầu lên nhìn người canh cửa hỏi: “Tinh Không trước khi đi đã gặp ai?”

Mấy người canh cổng nhìn nhau sợ anh truy cứu việc chiếc xe bị xước, chiếc xe đó không biết là hãng gì nhưng nhìn đã biết là giá trị không nhỏ, mấy người vội vàng sợ hãi tranh nhau nói: “Lúc đầu tiểu thư cùng với một chàng thanh niên đứng ở cửa, nhìn bộ dạng thì khá thân mật, sau đó sau khi vào cổng thì liền nói chuyện vài câu với Hiên thiếu gia, hình như còn cãi nhau nữa thì phải, chẳng bao lâu thì tiểu thư liền rời đi.”

Thẩm Chi Diệu nheo mắt lại, vứt điếu thuốc xuống đất giầm chân lên di thật mạnh, thần sắc anh nghiêm nghị: “Sự việc này không được nói với lão gia, bất kì người nào cũng không được nói, Tinh Không quay trở về bên tôi rồi, lão gia hỏi thì cứ nói như vậy, có ai có ý kiến gì thì cứ bảo bọn họ tới tìm tôi.”

Những người trông cửa vội vàng gật đầu, nhìn Thẩm Chi Diệu vứt điếu thuốc xuống, rồi anh quay đầu lại liếc nhìn căn biệt thự, sau đó liền đi về phía chiếc xe.

Nhìn anh rời đi, mấy người trông cửa không thể không lau mồ hôi lạnh trên trấn, vết xước dài và sâu như thế, anh ngay đến cả nheo mày cũng không nheo, không phải là anh không quan tâm mà là căn bản không có tâm trí đâu mà quan tâm.

“Haiz, mấy người nhìn xem, sao tôi cứ cảm thấy có gì đó không bình thường nhỉ? Tối nay Thẩm tiên sinh rất khác với bình thường.”

“Phí lời, nhìn anh ấy vội vàng mà bực tức như thế chắc chắn là có chuyện rồi.”

“Là tiểu thư có chuyện sao? Nghe có vẻ dường như đi mất rồi. Tôi nói mà, nha đầu đó nhìn đã biết là lắm chuyện rồi, còn ba cái tuổi danh thế mà đàn ông vây quanh cả đám, nhà có tiền thì loạn lắm, tiểu cô nương cũng thế.”

“Không phải thế chứ, tôi thấy tiểu thư là một cô gái cũng tốt mà... nói cho cùng, có tiền cũng mệt, cái tên anh họ Hiên thiếu gia đó cũng nhằm vào cô ấy mà, tôi thấy, tiểu thư là một cô gái đáng thương, có tiền thì rất ít người thật lòng đối đãi với cô ấy mà không phải vì tiền.”

“Mấy người có cảm thấy, Thẩm tiên sinh đối với tiểu thư.... cảm giác như không giống với chú cháu ấy....” một người đột nhiên đổi chủ đề câu chuyện, hạ thấp giọng thì thầm nói đủ nghe.

Mấy người khác đều trầm mặc một lúc, trước đây thì không thấy có gì bất thường cả, bởi vì tiếp xúc rất ít, tâm tư con người Thẩm Chi Diệu lại thâm sâu, nhưng tối nay, anh vội vàng như thế, cũng lại say nữa, cảm xúc gần như không được che giấu.

Cái ánh mắt đó, cái ngữ khí đó, đều không hề giống với thường ngày.

Mấy người đó im lặng rồi ai đó lại về vị trí của mình, nhưng mong chỉ là đoán thế thôi, nếu là thật, đó là thật thì đúng là làm cho người khác không thể chấp nhận được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.