Trong mắt Lục Diễn Trạch lúc này chỉ có hình ảnh Thẩm Tinh Không, anh kéo vị hôn phu Á Kỷ ra và chạy ra ngoài.
Còn chưa ra tới cổng lớn, phía sau liền liền có một tiếng nói lạnh lùng gọi anh lại.
Anh quay đầu liền nhìn thấy Mãn Tử đang trừng mắt lên nhìn anh, nói với anh bằng tiếng Trung: “Con muốn đi đâu?”
Lục Diễn Trạch nghiến răng lại nói: “Con phải quay về tìm cô ấy.”
Mãn Tử bực mình lấy chiếc vòng đeo tay vứt về phía anh, chiếc vòng rơi xuống vỡ tan.
Bà ta tức giận tới nỗi hai bờ vai run lên: “Đi đi, con đi qua cánh cửa đó thì mẹ sẽ treo cổ!”
Lục Diễn Trạch sắp tới gần cánh cửa, bàn tay anh còn chưa nắm được vào tay
cầm, gió trong sân liền thổi qua từng cơn, những chiếc lá vàng và đỏ
cùng nhau rơi xuống.
Anh cúi đầu, không muốn nhìn vào ánh mắt đầy bi ai của Mãn Tử.
Mãn Tử đi gần lại phía anh, nắm lấy tay anh, bà nắm thật chặt: “Quay về tìm cô ấy cũng không cứu vãn được gì, ba con sẽ không tha cho con đâu, cũng sẽ không tha cho cô ấy....con muốn có được thứ mà con muốn thì phải trở nên hùng mạnh, trở thành chủ nhân của thế giới này.”
Lục Diễn Trạch nhắm mắt lại: “Mẹ, con có thể đợi tới lúc đó không? cô ấy có thể đợi được tới lúc đó không?”
Mãn Tử nhìn anh: “Đợi tới khi ba con giao một phần quyền lực cho con thì mẹ sẽ đưa con về nước....”
Kéo tay anh đi vào, Mãn Tử vẫy tay gọi Á Kỷ lại gần, để hai người khoác tay nhau, nhìn tiểu cô nương không biết chuyện gì, bà cười an ủi, dùng
tiếng Nhật nói với cô gái: “Không sao, bạn của A Trạch gọi điện tới bảo anh ấy đi đánh bóng nhưng mẹ không để nó đi, để nó ở nhà với con!”
A Kỷ đỏ mặt lên, cúi đầu xuống e thẹn rồi nói: “Không sao đâu ạ, không cần lúc nào cũng ở bên con.”
Lục Diễn Trạch liếc nhìn cô gái, vóc dáng cao chưa tới 1m6, cơ thể yếu ớt
được bao bọc trong bộ áo Kimono, nhìn bộ dạng cố tỏ ra e thẹn của cô gái này anh chỉ cảm thấy nhàm chán, anh đã gặp quá nhiều những cô gái thế
này.
Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, anh hi vọng, Thẩm Tinh Không có thể đợi tới khi anh quay về.....
******
Thẩm Tinh Không đi ra từ nhà Hồng Tiêu, vết thương ở bụng cô đau nhức lên.
Gió rất lạnh, những chiếc lá rơi xuống khi có một cơn gió thổi qua khiến cho khung cảnh càng trở nên hoang vắng hơn.
Cô dùng chiếc áo ôm sát vào người mình, một mình lững thững bước trên đường mà không có điểm đến cuối cùng.
Gần nơi đây là khu vực lãnh sự quán, rất ít người, những cây ngô đồng Pháp
đứng thẳng đứng hai bên đường, những chiếc lá vàng cô cùng đẹp.
Cô giẫm chân lên những chiếc lá, tiếng lá khô xào xạc vang lên.
Cô nhớ lại một lượt chi tiết những gì mà cô và anh đã trải qua, cô cảm
thấy hạnh phúc thật giản đơn, đặt mục đích của anh sang một bên cô cũng
cảm thấy vui vẻ, rất khó để mà cắt bỏ được.
Cô nghĩ, là do bản
thân cô ngốc, ngay từ đầu biết được anh là anh, anh quen với Trì Hạo,
anh vì Trì Hạo mới oán hận bản thân mình. Cô đều biết hết nhưng vẫn
không kìm được cái cảm giác thích anh.
Ngay từ nhỏ cô đã không có
ai để có thể nói chuyện cùng, sự xuất hiện của anh cô bắt đầu biết nũng
nịu. Đói hay đau ở đâu cô liền nói cho anh biết, anh lại giúp cô giải
quyết một cách rất nghiêm túc.
Cô nhớ cái lần mà trốn về vùng
biển, tay cô bị xước ra anh liền nắm lấy tay cô, miệng vừa thổi vừa nói
với cô không đau không đau.
Thẩm Tinh Không cúi đầu xuống hai hàng nước mắt chảy dài ra.
Cái cảm giác được người khác yêu chiều đó, tuy có thể là giả nhưng cô nhớ
ánh mắt khi đó của Lục Diễn Trạch, rất sáng, dường như là một viên ngọc
vậy.
Khi đó, đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình giống như tìm
được một nơi để gửi gắm bản thân vậy, có một người thương yêu cô, hiểu
được nỗi khổ của cô, giúp cô che mưa chắn nắng, dang cánh tay ôm lấy cô
vào lòng.
Thế nhưng cảm giác cảm động và sự quý trọng ban đầu đó đều bị hủy hoại rồi, cô biết tất cả nên kết thúc rồi.
Bầu trời u ám đột nhiên đổ mưa, cô giơ tay lên che mưa, nhìn khắp bốn phía, nhìn thấy một quán cà phê nhỏ, cô nhanh chân chạy về phía đó.
Trong quán nhỏ dường như không có khách mấy, cô vừa tìm thấy một vị trí bên cửa sổ ngồi xuống thì trời đột nhiên đổ cơn mưa rào.
Nhìn điểm xe bus phía đối diện cô thấy một đôi nam nữ học sinh yêu nhau, tay cầm một cái ô, cả hai đang chạy về phía điểm bus để tránh mưa.
Dưới làn nước mưa qua cửa kính nhưng vẫn có thể nhìn rõ thấy nụ cười trên khuôn mặt của cả hai người trẻ.
Cô nhớ có một lần Lục Diễn Trạch cũng đưa cô chạy đi trú mưa như thế. Khi
đó anh đã nói với bản thân cô, anh nhất định sẽ đưa cô đi, sẽ không
buông tay cô.....
Cô cười thất vọng, cảm thấy đôi nam nữ với chiếc ô màu hồng kia thật đẹp biết bao.
Lời bài hát đã hát, đẹp nhất không phải là ngày mưa mà là mái nhà có người đã cùng bạn trú mưa.
Cô cúi đầu xuống, lật cuốn sổ trên bàn mà quán đã cung cấp cho khách để ghi chép các sự việc.
Các chữ viết khác nhau, những lời ghi chép khác nhau.
Cô nhìn trong đó đa phần đều là lời hứa của những người yêu nhau hoặc
người đang yêu, nào là sẽ ở bên nhau cả đời, rồi ai đó yêu ai đó tới
nhường nào.
Cũng có người có cùng tâm trạng với cô, viết trong đó rằng có một người đã bỏ rơi tôi, người đó đúng là mù mắt!
Thẩm Tinh Không uống một ngụm trà sữa ấm nóng, cô rút chiếc bút ra, viết
chậm rãi từng chữ một: “Chỉ muốn làm một cái cây, bởi vì ai cũng không
đủ sức để bảo vệ tôi.”
Gập cuốn sổ lại, nhìn những giọt nước mưa lăn trên tấm kính.
Tình yêu đầu đời của cô đã kết thúc như vậy.
Cô nhắm mắt lại, cảm thấy cái mùa hè này ngắn ngủi đến vậy.
*****
Khi Thẩm Chi Diệu quay về thì mưa ngoài trời đúng lúc to nhất.
Anh cầm ô đi vào phòng, người làm chạy theo, thần sắc có vẻ lo lắng nói với anh: “Tiểu thư chạy ra ngoài rất lâu rồi, tới bây giờ vẫn chưa quay về
ạ!”
Thẩm Chi Diệu nheo chặt mày lại, có phần tức giận: “Sao không trông chừng cô ấy? đang yên đang lành sao lại chạy ra ngoài?”
Người làm không dám nhìn vào ánh mắt và thần sắc phẫn nộ của anh, cúi đầu
nói: “Lúc buổi sáng, Hiên thiếu gia đã tới đây, chẳng bao lâu sau thì
tiểu thư liền chạy ra ngoài....”
Thẩm Chi Diệu nheo mắt lại, Hiên Trình Tiến?
Cái tên tiểu tử đó, anh biết anh ta chẳng có ý tốt gì, lần trước Thẩm Tinh
Không chạy tới để chất vấn anh về việc công ty anhcungx biết là có người đứng đằng sau giở trò, sau chuyện đó anh cũng đã thắt chặt viện trợ cho công ty của Hiên Nam Ứng, vốn tưởng rằng Thẩm Chi Mi sẽ nhận được một
bài học thế nhưng cả nhà đó lại không biết điều mà vẫn còn tới quấy rầy
Thẩm Tinh Không.