Thẩm Tinh Không sau khi tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, cô chỉ ngửi thấy xung quanh đều là mùi nước sát trùng, mùi thuốc, cô thở hồng hộc như thể đã
bị thiếu không khí rất lâu, đầu cô ướt đẫm mồ hôi, cô ngẩng đầu lên,
nhìn thấy A Tiến đang đứng bên cạnh với thần sắc lo lắng.
Đôi vai rộng của A Tiến run lên, thấy cô tỉnh lại dường như anh thở phào một
tiếng nhẹ nhõm, anh đi lại gần, dùng tay áo giúp cô lau đi mồ hôi trên
trán, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tiểu thư, cuối cùng thì cô cũng
tỉnh lại rồi.....”
Thẩm Tinh Không ngửi mùi xà phòng trên áo anh - một mùi vị rất sạch sẽ, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông thần sắc đã khôi phục về trạng thái lạnh lùng như bình thường, nhìn chằm chằm vào
đôi mắt đen sâu của anh, từ từ khôi phục lý trí, cô hỏi anh: “Anh và
Thẩm Chi Diệu đều đến rồi? A Trạch đâu?”
A Tiến mím chặt môi, hai hàng mi mắt rủ xuống: “Bọn họ...ở trên tầng, Mãn Tử phu nhân đã bị hoảng sợ quá!”
Thẩm Tinh Không ngồi dậy nhìn anh: “Mãn Tử phu nhân?”
A Tiến khẽ gật đầu: “Là mẹ của Lục Diễn Trạch, tam thái thái của Tiểu Trạch Nam.”
Trong đầu Thẩm Tinh Không lúc này rất hỗn loạn, cũng không có cách nào để suy nghĩ điều gì, cô lấy tay ấn vào dây thần kinh hai bên thái dương đang
giật lên đùng đùng, cô ngẩng đầu nhìn A Tiến: “Tôi muốn đi thăm bà ấy.”
A Tiến vội vàng ấn vai cô xuống, nhìn những vết xước trên mặt cô anh nói
với thần sắc nghiêm nghị: “Không được, chân cô cũng bị thương rồi, nếu
đi lại lung tung sẽ không đi lại được bình thường đâu.”
Thẩm Tinh Không lườm anh nói tức giận: “Tôi có không đi được cũng không cần anh nuôi.”
Nói rồi, cô bỏ chăn ra định xuống giường, mặt A Tiến thoáng qua một nét
không tự nhiên, anh lập tức ấn vai cô xuống rồi nhanh chóng cúi người
xuống bế cô lên.
Thẩm Tinh Không lập tức ngả đầu vào vai anh, mặt cô áp sát vào ngực anh, liếc nhìn lên ngũ quan hài hòa, thần sắc nghiêm túc của anh, tim cô có chút hoảng loạn, cô lắc lắc người xấu hổ: “Bỏ
tôi xuống.”
A Tiến mặc kệ cô, anh bế cô bước ra khỏi phòng bệnh.
Đi ra từ thang máy, A Tiến cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Thẩm Tinh
Không, giọng nói anh khàn khàn: “Lát nữa gặp tiên sinh, nhất định phải
chú ý một chút...lần này anh ấy giận cô thật rồi đấy....”
Thẩm
Tinh Không không chú ý nghe, ở trong lòng anh cô chỉ nghển cổ ra để nhìn về phía phòng bệnh càng lúc càng gần, vừa nhìn cô đã phát hiện ra một
bóng dáng đang có vẻ lo lắng.
“Bỏ tôi xuống!” Thẩm Tinh Không
dường như muốn nhảy xuống, cô đẩy A Tiến ra, chạy tới bên cạnh Lục Diễn
Trạch, cô gọi anh: “A Trạch!”
Hai mắt Lục Diễn Trạch đỏ ngầu, anh quay đầu ra nhìn, chỉ thấy Thẩm Tinh Không đang mặc đồ bệnh nhân chạy
hướng về phía anh, anh liền giang đôi cánh tay ra ôm cô vào lòng thật
chặt.
Anh vuốt nhẹ mái tóc cô, Lục Diễn Trạch thì thầm bên tai
cô: “Đồ ngốc! Bảo em bỏ chạy mà sao em lại thành ra con lợn hoa thế này, mặt thì đầy vết thương, để lại sẹo thì anh không cần em nữa đâu đấy!”
Thẩm Tinh Không dựa đầu vào lòng anh khóc một lát, khi đẩy anh ra một chút
cô nhìn kĩ khuôn mặt anh, cô đặt tay lên má anh vội vàng hỏi: “Rốt cuộc
là đã xảy ra chuyện gì, những người đó sao lại bám theo chúng ta? Bác
gái đâu, bác gái thế nào rồi?”
Lục Diễn Trạch thút thít nhưng
không khóc, anh vuốt vuốt mái tóc cô, đẩy cô ra xa hơn một chút, anh cố
nở một nụ cười khó coi: “Đừng làm bẩn hết quần áo của em, mẹ anh không
có trở ngại gì lớn cả, bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho bà ấy rồi, tối
qua bà ấy đã bị dọa cho sợ hãi quá thôi.”
Nhìn những vết sước
trên mặt Thẩm Tinh Không, Lục Diễn Trạch cảm thấy nghẹn ngào không nói
thành lời, anh đỡ lấy cánh tay cô thở dài: “Thật may mắn vì em không
sao. Cụ thể việc thế nào có thời gian anh sẽ nói với em.”Thẩm Tinh Không nhìn anh, tay hai người nắm chặt lấy nhau, truyền hơi ấm sang cho nhau.
A Tiến đứng bên cạnh, mặt anh không nét biểu cảm nhìn hai người, ánh mắt
vẫn lạnh lùng như thường ngày, lúc này anh chỉ muốn xông lại kéo hai bàn tay đang nắm chặt của hai người ra.
“Tinh Không.” Lục Diễn Trạch nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh được mở ra, đột nhiên anh bỏ tay cô ra,
nhanh chóng liếc nhìn cô rồi nói nhỏ: “Chú Hai em tới rồi!”
Thẩm
Tinh Không nhất thời chưa kịp phản ứng lại, cho dù là cô chưa hiểu xảy
ra chuyện gì nhưng vừa nghe thấy hai từ “chú Hai” con tim cô liền lạnh
ngắt lại.
Cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ đi vào trước, ông ta đẩy
chiếc kính đeo trên mắt rồi đứng gọn vào một bên, nhìn bộ dạng đó dường
như đa đợi một người tôn kính nào đó, Thẩm Tinh Không cảm thấy con tim
của mình bắt đầu không kiểm soát được mà đập loạn lên. Cô cắn chặt môi,
lập tức lùi về phía sau vài bước.
Thẩm Tinh Không đưa tay lên bịt miệng lại. Hai mắt cô tròn xoe ngạc nhiên, cô dựa lưng vào tường hít thở dồn dập.
Ánh mắt Thẩm Chi Diệu lạnh lùng, vừa bước vào cửa, anh đã nhìn thấy Thẩm
Tinh Không đang trốn ở phía không xa, khuôn mặt cô trắng bệch, không
biết là sợ hãi sau sự việc tối qua hay là vì nhìn thấy Thẩm Chi Diệu.
Anh nheo mắt lại, đồng tử mắt co lại như thể sắp phun ra lửa.
Tay chân Thẩm Tinh Không lạnh run đi, cô đứng đó nhìn Thẩm Chi Diệu, trên
đầu anh còn quấn băng gạc, đó là vì tối hôm đó cô đã dùng đồ vật thủ
công mỹ nghệ đập vào trán anh, chắc là sâu lắm, cô nhớ là anh đã chảy
rất nhiều máu, tối ngày hôm đó, thực sự là thật đáng sợ làm con tim cô
tới giờ vẫn sợ hãi, cô chưa hề từng thấy Thẩm Chi Diệu trước và sau khi
say rượu lại khác nhau tới thế, ánh mắt anh như là ánh mắt của một người hoàn toàn khác, rất thẳng thắn, rất điên cuồng, cô tưởng rằng anh mãi
mãi sẽ giấu kín bản thân mình đi, mãi mãi sẽ không để lộ ra những cảm
xúc cuồng nhiệt như thế.....
Thẩm Tinh Không nhìn đôi mắt lạnh
lùng và đôi môi đang mím lại của anh, đầu cô như bị một luồng điện châm
vào, những hình ảnh tối ngày hôm đó lại hiện ra, anh đã hôn cô điên
loạn, bàn tay lạnh của anh chạy khắp cơ thể cô....
Thẩm Tinh Không rùng mình một cái, cô cắn chặt môi, cúi thấp đầu xuống, né tránh đi ánh nhìn như phun ra lửa của anh.
Nét mặt Thẩm Chi Diệu thì rất bình tĩnh, không có gì bất thường, thậm chí
anh còn cười khểnh một cái, anh nhìn Lục Diễn Trạch, nói với Lục Diễn
Trạch thờ ơ: “Mãn Tử đã ngủ rồi, cậu đi thăm mẹ cậu đi. Người của tôi sẽ luôn ở đây cho tới khi người của mẹ cậu tới mới thôi.”
Lục Diễn
Trạch nhìn anh, sự bình tĩnh của anh dường như có thể nắm bắt được mọi
thứ với sự tự tin tuyệt đối, điều này làm cho Lục Diễn Trạch cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Nắm chặt hai tay thành nắm đấm, anh nhìn về phía Thẩm Tinh Không vẫn đang cúi gằm mặt xuống.
Một tay Thẩm Chi Diệu cho vào túi quần, rồi anh nhìn đồng hồ, sau đó đi
thẳng về phía A Tiến nói: “Chuẩn bị xe, cùng tôi đi tới cục cảnh sát một chuyến.”
A Tiến gật đầu, anh biết trận chiến tối ngày hôm qua nhất định có rất nhiều việc cần giải quyết.
Nhìn hai người đàn ông cao lớn rời đi, Thẩm Tinh Không đứng đơ người ra ở đó.
Anh chẳng thèm quan tâm tới cô?
Vậy mà anh lại không quan tâm gì tới cô?