Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

Chương 137: Chương 137: Chủ Yếu Cháu Sợ Chú Hai




Người đàn ông nghe lí do của con trai liền im lặng, liếc mắt nhìn Thẩm Chi Diệu đang đi phía trước, hạ thấp giọng nói nhỏ: “Đợi ba gửi tiền cho mày, đồ tiểu tử thối, tốt nhất là đừng có lừa ba, bằng không ba lột da mày!”

Nói vài câu sau đó ông ta liền cúp máy, nhanh chân đuổi theo Thẩm Chi Diệu, thở dài một tiếng: “Thằng tiểu tử nhà tôi cũng coi như là hiểu chuyện, vừa nãy nó nói với tôi là đi thăm Tinh Không, nó nói Tinh Không ốm rồi, con trai tôi tuy có phần ham chơi nhưng rất biết chăm sóc con gái, Tinh Không khi nào về ăn Tết? Để con trai tôi cùng đi với cô ấy đi, dù sao thì nó cũng phải quay về.”

Ánh mắt Thẩm Chi Diệu không hề biến đổi, anh lẳng lặng mở cửa xe ra, trước khi lên xe anh quay đầu nhìn người đàn ông đó.

“Vậy thì cảm ơn Đồng tổng, phiền lệnh công tử chăm sóc Tinh Không một chút.”

Người đàn ông cười ha ha: “Khách sáo gì chứ, mọi người cũng thân thiết như vậy, việc của bọn trẻ cứ để tự bọn chúng đi, chúng ta lớn rồi cứ mặc kệ bọn chúng, chúng ta cũng chỉ dạy bảo hướng dẫn chúng thôi, anh thấy có đúng không?”

Thẩm Chi Diệu cũng chỉ khẽ cười đáp lại, nói tạm biệt với ông ta rồi lái xe đi.

Amanda nhìn qua cửa xe, cuối cùng không nhịn được nữa mà quay đầu lại nhìn anh.

Cô hỏi: “Có cần gọi một cuộc điện thoại cho phía trường ở đó không ạ? Bảo bọn họ chăm sóc tiểu thư?”

Thẩm Chi Diệu thần sắc lạnh lùng, anh lắc đầu: “Không cần đâu, cô ấy sẽ không chịu đâu, ngược lại còn trách tôi lắm chuyện.”

Amanda nghe ngữ khí anh nói liền thấy được sự trách oán, cô mím môi lại rồi mới lại nói anh: “Rõ ràng là lo lắng mà còn cố che giấu.”

Một câu nói của Amanda khiến cho Thẩm Chi Diệu tức giận rồi.

Đi được nửa đường liền thả cô xuống, tự mình về biệt thự.

Cô đi giày cao gót, mặc một bộ quần áo công chức mỏng manh, đứng co ro ở trên đường gió lạnh.

Cô cũng chẳng để ý tới hình tượng nữa mà quăng chiếc giày về phía anh, mắng anh là đồ khốn!

Thẩm Tín Dương căn cơm khá muộn, tới khi Thẩm Chi Diệu về tới nơi cũng đã gần hai giờ rồi, ở căn biệt thự bữa trưa cũng vừa mới được dọn ra.

Nhìn thấy anh quay về, Thẩm Tín Dương gọi người làm mang bát đũa thêm ra cho anh.

Vừa nãy nói chuyện làm ăn, cơ bản chỉ có uống trà, nhìn những món ăn thường ngày trên bàn anh cảm thấy khá đói, liền lập tức ngồi xuống ăn.

Thẩm Tín Dương cảm thấy trong nhà chỉ có hai người đàn ông bầu không khí rất kì lạ, ông thở dài: “Con bé nha đầu Tiểu Tinh đó, Tết nhất rồi cũng không nói là về hay không về, nó không ở nhà, căn nhà cảm thấy thật trống trải.”

Thẩm Chi Diệu gắp một miếng thức ăn đặt vào bát Thẩm Tín Dương: “Con bé giờ chịu đựng giỏi rồi, năm mới cũng không về đâu.”

Thẩm Tín Dương nhìn anh nói: “Chẳng thế à, vừa nãy nó gọi điện cho ta nói rằng cái gì mà đi làm thêm kiếm tiền, con thấy có có nực cười không? Thẩm gia chúng ta cần nó kiếm tiền à? nói ra người ngoài nghe được họ lại cười cho thối mũi!”

Thẩm Chi Diệu nheo mày lại nhìn: “Cô ấy đi làm thêm?”

Thẩm Tín Dương gật đầu: “Đúng thế, con bé nha đầu đó nói với ba gì mà đi làm nhân viên đứng kiểu tiếp tân ấy, chẳng phải là mặc váy rồi đứng cầm đồ cho người ta cắt băng rôn khai mạc đấy à? trời mùa đông lạnh thế này mà con bé đó cứ nhất quyết đòi đi, nói với ba rằng một buổi sáng một trăm tệ, mà một trăm tệ thì mua được cái khỉ gì chứ!”

Thẩm Chi Diệu nhìn bộ dạng phẫn nộ của Thẩm Tín Dương lúc này anh mới bĩu môi.

“Ba, chẳng phải lúc trước ba nói cổ vũ Tinh Không ra ngoài để độc lập à?”

Thẩm Tín Dương nheo mày lại: “Ba bảo nó độc lập chứ có bảo nó đi chịu khổ đâu!

Đi làm thuê cho người ta thì người ta coi ra gì chứ! nếu là con trai thì thôi cũng kệ, Hiên Trình Tiến ở ngoài mà bị người ta đánh gãy chân ba cũng không hỏi một câu nhưng Tiểu Tinh thì không được, nó con gái lại một mình, sau này tìm một người đàn ông tốt gả đi là được rồi, việc của công ty cũng không cần nó lo lắng, ta thực sự vẫn không yên tâm về nó, con bé nha đầu đó, nhìn bề ngoài thì có vẻ như ghê ghớm lắm không ai bắt nạt được, nhưng thực tế thì sao chứ, chỉ được cái bề ngoài còn con người bên trong thì không hề mạnh mẽ, giống hệt với người cha của cô.”

Thẩm Chi Diệu hơi cúi đầu xuống, mím môi không nói gì.

Thẩm Tín Dương lại thở dài: “Con bé nha đầu đó hay là bị cảm rồi, vừa nãy nói chuyện giọng cũng không còn bình thường nữa, lại còn giả vờ với ba, một mực nói không sao, haiz, lúc trước ba cũng vì bị nó cầu xin mãi thấy phiền phức nên mới đồng ý cho nó đi xa như thế, đúng là sai lầm mà, sao ba lại nghe theo nó chứ!”

Vừa ăn cơm Thẩm Tín Dương càng nghĩ càng thấy có gì đó sai sai.

Đột nhiên ông đập tay xuống bàn gọi người làm: “Cầm điện thoại tới đây cho tôi, tôi phải giục nó mau mau quay về, lúc này là lúc nào rồi mà còn ở bên ngoài lưu lạc thế chứ, nó mà dám không về nhà ăn tết tôi bay tới đó lôi nó về!”

Nhìn Thẩm Tín Dương cầm điện thoại, vừa mắng vừa dỗ dành nhưng cuối cùng vẫn không có được câu trả lời chính xác.

Thẩm Tín Dương đập tay xuống bàn, sau đó xua xua tay vẻ bất lực rồi đưa điện thoại cho Thẩm Chi Diệu đang ngồi lặng lẽ ăn cơm bên cạnh.

“Con nói với nó đi, con bé nha đầu đáng chết này nói thế nào cũng không được.”

Thẩm Chi Diệu đơ người ra. Mãi mới cầm lấy điện thoại, đặt lên gần tai, nghe thấy giọng nói Thẩm Tinh Không ở đầu dây bên đó truyền tới tai.

“Ông nội cháu không nói chuyện với ông nữa, cháu đun nước đang sôi rồi, cháu không sao, mọi chuyện vẫn ổn, mấy ngày nữa cháu sẽ quyết định xem về hay không về, cháu chủ yếu là sợ chú Hai, cháu về rồi, chú ấy chắc gì đã vui vẻ, cháu ở đây cùng với bạn học cháu vài hôm nữa, ông ơi cháu cúp máy đây nhé, ông nội?”

Thẩm Chi Diệu khuôn mặt không nét biểu cảm liền tắt máy luôn, vứt xuống bàn.

Thẩm Tín Dương nhìn anh: “Sao thế? Vẫn không về?”

Thẩm Chi Diệu đặt đũa xuống, cầm lấy giấy ăn lau miệng, trong lòng anh cảm thấy vô cùng không vui vì câu nói: “Chủ yếu là cháu sợ chú Hai.”

Anh nhìn đồng hồ, cũng sắp tới cuộc họp buổi chiều rồi, anh đứng lên nhìn Thẩm Tín Dương, nói thờ ơ: “Kệ con bé đi, không về chúng ta càng yên tĩnh. Ba, con phải về công ty họp đây, hôm khác con lại tới.”

Thẩm Tín Dương nhìn anh, trong lòng nghĩ hai người này đúng là không ưa gì nhau.

Chú cháu sao lại thành ra như vậy chứ?

Lái xe đi ra khỏi căn biệt thự cổ của Thẩm gia, Thẩm Chi Diệu lượn một lúc lâu trên đường, cuối cùng anh dừng lại bên đường, hạ cửa kính xe xuống cho thông khí.

Trong điện thoại, từ giọng nói của cô có thể nghe ra sự ốm yếu của cô, lại còn đun nước nữa, dùng cái gì để đun chứ?

Chắc lại là những loại bếp hay đồ dùng không an toàn, đun nước là để nấu mì đây mà, ốm đau thành ra như thế rồi mà vẫn còn ăm mì.

Anh ngồi đó, trong lòng vừa hỗn loạn vừa bực dọc.

Anh suy nghĩ một lát rồi mới cầm điện thoại lên, gọi đi, sau khi đầu dây bên kia bắt máy anh mới từ từ nói: “Amanda, ở thành phố B có phải có một buổi lễ động thổ của khu thương mại không? Đúng, sắp xếp thời gian cho tôi, tôi muốn qua đó.”

Amanda ngạc nhiên ồ lên một tiếng: “Ông chủ, lúc về có phải đặt vé hai người không ạ?”

Thẩm Chi Diệu đang cầm hộp thuốc lá: “Đặt đi, nếu không dùng tới thì tôi sẽ trừ mười lần lương của em vì cái tội lãng khí tiền công.”

Amanda bĩu môi, kìm nén cảm xúc, cô nói một câu biết rồi sau đó liền cúp máy.

Thẩm Chi Diệu ngồi dựa lưng vào ghế đón những cơn gió lạnh mùa đông thổi qua, đôi mắt anh hơi nheo lại sâu hoắm, nhìn không ra sự thay đổi cảm xúc của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.