Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

Chương 46: Chương 46: Coi Như Tôi Nuôi Một Con Chó Vô Ơn




Thẩm Tinh Không liên mồm nói ghét ghét làm cho sắc mặt Thẩm Chi Diệu càng trở nên khó coi hơn, cuối cùng anh bỏ cô ra, lạnh lùng đứng thẳng người lên, hai tay lại cho vào túi quần, nhìn cô bằng nửa con mắt anh hỏi: “Chú hỏi cháu lại một lần nữa, cháu thực sự không cần chú quản cháu nữa?”

Thẩm Tinh Không nhìn sắc mặt lạnh lùng của anh, trong lòng cô thấy vừa sợ hãi vừa chột dạ nhưng cô nghiến răng nói: “Không cần.”

Thẩm Chi Diệu đứng ở đó, hai mắt như đã đóng băng lại.

Thẩm Tinh Không nhìn bộ dạng đó của anh, trong lòng vừa sợ vừa hoảng, nhưng vẫn nghển cổ lên, không chịu lùi bước.

Nhìn bộ dạng kiên quyết của cô, Thẩm Chi Diệu hức một tiếng, ngữ khí lạnh lùng hơn bao giờ hết: “Vậy thì cút đi cho tôi....”

Thẩm Tinh Không đơ người ra, nhìn anh đi ra phía cửa, kéo cảnh cửa ra, gầm lên phía ngoài cửa: “Trong vòng mười phút, thu dọn hết đồ đạc của cô ta cho tôi.”

Người làm của Thẩm gia là làm theo ca, vì thế ban đêm cũng có người, mấy người làm vội vàng chạy tới, Thẩm Chi Diệu dựa lưng vào cửa, sắc mặt hung hãn khiến người nhìn sợ hãi, anh chỉ tay vào trong tủ quần áo: “Dọn hết đi cho tôi, ngay lập tức!”

Thẩm Tinh Không nhìn người làm vội vàng sợ hãi kéo va li hành lí ra cho đồ vào, cô cắm môi nhìn Thẩm Chi Diệu: “Chú đuổi cháu?”

Thẩm Chi Diệu chẳng thèm quan tâm tới cô, cầm lấy chiếc điện thoại bàn được treo trên tường gọi điện cho phòng tài xế, lạnh lùng ra lệnh: “Chuẩn bị xe, đưa Thẩm Tinh Không về căn biệt thự cổ.”

Anh gọi cô là Thẩm Tinh Không....mỗi lần anh gọi cô thế này thì có nghĩa là anh thực sự tức giận rồi.

Thẩm Tinh Không kìm nén cơn tức giận trong lòng mà nhìn anh, giọng nói có chút tủi thân: “Chú muốn đuổi cháu đi? Bây giờ trời còn chưa sáng, ông nội....”

“Đi, coi như mấy năm nay tôi đã nuôi một con chó không biết ân nghĩa là gì! Cút! Biến mất khỏi tầm mắt tôi!” Thẩm Chi Diệu lấy tay hất chiếc đèn bàn bên cạnh xuống đất, người làm từ trước tới giờ chưa từng thấy anh nổi nóng đến như vậy, dọa bọn họ không dám thở mạnh, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của Thẩm Tinh Không cho vào va li.

Thẩm Tinh Không nắm chặt hai tay lại, sống mũi cô cay sè đi, cô cố gắng kìm nén, cô vứt con gấu bông trên tay xuống, lấy chiếc áo khoác mặc vào, giọng nói cứng rắn: “Đi thì đi!”

Thẩm Chi Diệu không thèm liếc nhìn cô, đứng ở cửa, nghe hơi thở cũng đã biết anh đang rất tức giận.

A Tiến nghe thấy tin liền chạy tới, thấy tình hình như vậy liền biết chắc chắn là hai người cãi nhau rồi, anh nhìn Thẩm Chi Diệu, còn chưa kịp nói gì đã liền nghe thấy Thẩm Chi Diệu nhìn anh cảnh cáo: “Ai muốn đi cùng cô ta cút thì cút cho nhanh, đừng có đứng trước mặt tôi phí lời!”

Thẩm Tinh Không nhìn bộ dạng tuyệt tình của anh, cô nói: “Chú đừng có lấy người khác ra chút giận! Cháu đi là được chứ gì! Cháu biết chú sớm đã coi cháu như cái gai trong mắt, cháu đi, sau này sẽ không gây phiền phức gì cho chú nữa! Nếu cháu đã là con chó không biết ân nghĩa, vậy thì cháu cũng không cần cảm thấy nợ gì chú, sau này hai chúng ta chẳng liên quan gì nữa!”

Thẩm Tinh Không cũng chẳng thèm kéo va li hành lý, cô chỉ đeo chiếc ba lô của mình, ôm lấy con gấu bông cha cô tặng, nhanh chân chạy ra phía ngoài.

Thẩm Chi Diệu đứng ở cửa, nhìn cô đi tới trước mặt mình, năm năm trước cô còn chưa cao tới ngực mình, vậy mà bây giờ cô đã có thể đối kháng với anh, không hề sợ hãi mà nói: “Sau này hai chúng ta không liên quan gì nữa!”

Lồng ngực anh cảm thấy rất khó chịu, Thẩm Chi Diệu dựa vào cửa, nhìn cô chằm chằm, nói ra từng từ từng chữ một: “Ra khỏi cánh cửa này, thì đừng có nghĩ tới việc bước vào lần nữa. Thẩm Tinh Không, cô đi rồi, thì tôi với cô sẽ không còn quan hệ gì nữa.”

Thẩm Tinh Không cắn chặt môi, cô quệt đi nước mắt ở hai khóe mắt, đứng thẳng lưng lên đi ra ngoài: “Tôi sẽ chẳng thèm quay lại nữa!”

Thẩm Chi Diệu thở phì một hơi, ánh mắt phẫn nộ, nhìn những người trong phòng gầm lên: “Tất cả đồ đạc trong phòng vứt hết đi, ngày mai gọi người tới sửa lại toàn bộ, sau này sẽ là phòng của Lạc tiểu thư!”

Thẩm Tinh Không ôm lấy gấu bông, không biết tại sao, rõ ràng tự do rồi nhưng cô lại rất muốn khóc, cô không quay đầu lại, tự mình đi xuống lầu rồi chạy ra ngoài cửa, nhìn tài xế đã kéo sẵn cửa xe cho cô, cô kìm nén sự đau khổ trong lòng, nhanh chân bước lên xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.