Thẩm Tinh Không quay lưng về phía Tưởng Thu Muội, nước mắt cô chảy ra,
cô đỡ lấy cánh tay của A Tiến nhưng sức cô không đỡ được cơ thể nặng như đá của anh.
Tưởng Thu Muội cười lạnh lùng mặc đồ vào, cô ta nhìn Thẩm Tinh Không với vẻ ghét bỏ: “Thôi được rồi, tôi cũng nhìn ra rồi,
cậu chơi với anh ấy đi, coi như tôi là con sói mù mắt.”
Thẩm Tinh Không nhìn cô ta đi ra ngoài gọi mấy nữ sinh kia rời đi với giọng tức
giận, mấy nữ sinh kia cũng không vui vẻ gì lên tiếng mắng: “Làm cái gì
thế không biết! Không chơi nổi thì đừng đi chơi! Làm mất công người ta
chờ đợi.”
“Đúng thế, Thu Muội, bạn cậu là cái loại gì thế không
biết, sau này kết bạn thì mắt cũng phải sáng lên một chút, đúng là chẳng thú vị chút nào.”
Thẩm Tinh Không nghe thấy bọn họ cùng nhau đi
rồi, đột nhiên cô cảm thấy con tim mình thật trống rỗng, cô cúi đầu ngả
vào vai A Tiến khóc, cô lắc lắc hai vai anh: “A Tiến, anh tỉnh lại
đi....Thu Muội cô ấy không quan tâm tới tôi rồi....người bạn duy nhất
của tôi không quan tâm tới tôi nữa rồi....”
A Tiến khó khăn nuốt
nước bọt, anh ho lên một tiếng rồi nắm lấy tay Thẩm Tinh Không, hai mắt
nheo lại nhìn cô: “Đi lấy nước lại đây, tôi khát quá....”
Thẩm
Tinh Không vội vàng chạy sang bên cạnh lấy một cốc nước, A Tiến uống một hơi hết sạch, Thẩm Tinh Không lại đi rót cho anh một cốc khác, mặt anh
vẫn nóng bừng, dây thần kinh trên trán và hai thái dương nổi hết lên, cả người dường như chìm vào bể lửa.
Thẩm Tinh Không lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt cho anh, cô ôm lấy đầu anh khóc: “A Tiến, tôi đưa
anh tới bệnh viện nhé....xin lỗi, tôi....”
A Tiến lẩm bẩm vài câu rồi kéo cô ra, giọng nói nặng nề, trên trán vẫn không ngừng toát mồ
hôi: “Tiểu thư....không thể tới bệnh viện, cô dìu tôi vào trong nhà
tắm...tôi cần dùng nước lạnh để hạ nhiệt....cô đừng ở đây quản tôi nữa,
đợi lát nữa cô hãy đi đi, về nhà sớm, đừng để tiên sinh biết việc tối
nay....”
Thẩm Tinh Không nhìn bộ dạng khổ sở của anh, trong lòng
càng cảm thấy áy náy khó chịu, cô dìu anh: “Không phải chịu đựng làm gì, đi tới bệnh viện đi....nhìn bộ dạng anh khó chịu như vậy, anh sao có
thể chịu được.”
A Tiến nắm hcawtj đấy tay cô: “Nếu tới bệnh viện
thì mọi người đều biết à.....cô dìu tôi vào phòng tắm đi, nghe lời, mau
lên, tôi không kìm được bao lâu nữa đâu!”
Thẩm Tinh Không khóc
nước mắt nước mũi chảy hết ra áo trên vai anh, cô khó khăn đỡ anh lên,
dìu tới phòng tắm, cơ thể cao lớn của A Tiến xông thẳng vào bên trong,
tiếng kêu lên khó chịu của anh làm Thẩm Tinh Không nghe mà cũng thấy
thương.
A Tiến khó khăn kéo cổ áo mình ra, cầm lấy vòi hoa sen,
vặn sang bên vòi nước lạnh, anh mở nước lớn nhất có thể hướng vòi nước
thẳng vào người.
Thẩm Tinh Không nhìn đôi môi anh trắng bệch ra,
toàn thân run lên, cô quỳ xuống bên cạnh nắm lấy tay anhm nói nghẹn
ngào: “A Tiến, xin lỗi A Tiến....”
A Tiến nghiến chặt răng lại,
cơ mặt anh nổi hết lên, anh dùng lực đẩy cô ta nói tức giận: “Mau về nhà đi, cô tránh xa tôi ra một chút!”
Thẩm Tinh Không ngồi dưới đất, nhìn bộ dạng khổ sở anh kìm nén bản thân ở trong nhà tắm, nước lạnh
chảy lên người cô, không không kìm được mà run người lên, cô đứng dậy,
chạy ra ngoài rót một cốc nước rồi lại chạy vào, đưa cho anh: “Anh uống
thêm một chút đi.... A Tiến....”
Mỗi lẫn Thẩm Tinh Không tiến lại gần anh, sức nóng trong cơ thể A Tiến dường như lại tăng thêm một phần, anh dường như không có cách nào để nhẫn nại nữa, hai tay anh nắm chặt
thành nắm đấm đấm mạnh vào nước, anh gằn giọng: “Thẩm Tinh Không! cô
không muốn chết thì ra ngoài! Đi về nhà đi!”
Từ trước tới giờ anh chưa từng dùng lời lẽ mạnh mẽ thế này để nói với cô, Thẩm Tinh Không
cắn chặt môi, hai mắt ậng nước nhìn anh, làm cho cô sợ hãi thế này,
trong lòng cô đang khó chịu giống như có dao cắt.Bàn tay A Tiến run lên, anh túm lấy chiếc khăn mặt vứt về phía cô, gầm lên: “Mau đi đi, tôi
không muốn cô nhìn thấy bộ dạng tôi thế này! Coi như tôi cầu xin cô.”
Thẩm Tinh Không nhìn chằm chằm anh một lát, khuôn mặt cau có và ánh mắt như
cầu khẩn của anh làm cho cô cảm thấy hít thở cũng khó khăn, khi anh đang gầm lên với mình, cô liền nhếch nhác chạy ra khỏi phòng.
Dựa lưng vào cửa, Thẩm Tinh Không đưa tay lên lau nước mắt.
Cô không biết nên làm thế nào, anh không đi bệnh viện, cô nghe thấy Tưởng
Thu Muội từng nói, loại thuốc này sẽ làm anh mất kiểm soát, cô sợ anh
không nhịn được, nếu như anh xảy ra chuyện gì cô có giết bản thân mình
cũng không hóa giải được sự áy náy trong lòng, Thẩm Tinh Không nghiến
chặt răng, cô chạy về phía quầy phục vụ.
Trong phòng tắm, A Tiến
nhìn thấy Thẩm Tinh Không đóng cửa rời đi rồi, cuối cùng anh cũng không
gầm lên nữa, ngọn lửa trong người dường như đang đốt cháy cơ thể anh,
dây thần kinh trên đầu anh giật lên đùng đùng, anh thu tay về, từ trên
bồn rửa mặt anh với xuống một con dao cạo, bàn tay anh run run giờ cánh
tay mình lên, anh hướng con dao cạo về phía cánh tay, nhắm mắt lại cứa
con dao xuống.
Máu tươi chảy ra, cơn đau xiết vào da thịt làm cho tâm trí anh như tỉnh ra, anh nghiến răng chịu đựng, anh nhìn cánh tay
của mình, lại một nhát nữa cứa xuống.
Nếu như không dùng cách này để kìm nén dục vọng trong người mình, anh không còn cách nào khác để có thể khống chế bản thân.
Máu tươi nhỏ từng giọt xuống bồn tắm, những giọt máu hòa vào nước lan ra
thành những bông hoa màu hồng, anh cắn chặt môi lại, đồng tử mắt anh mở
rộng và lan ra ánh nhìn mơ màng.
******
Thẩm Tinh Không
sốt sáng đứng đợi ở cửa cầu thang, phía dưới có tiếng bước chân rầm rầm
vang lên, cô vội vàng chạy lại gần, quả nhiên, người đàn ông đi đầu mang theo một sắc mặt lạnh lùng cùng với sự tức giận, ánh nhìn sắc như dao
đang hướng về phía cô.
Con tim Thẩm Tinh Không run lên, cô nhìn
Thẩm Chi Diệu đang đi lên lầu, cô vừa nói vừa khóc chạy lại gần, túm lấy cánh tay anh: “Cứu lấy A Tiến....anh ấy bị người khác hạ thuốc
rồi....”Thẩm Chi Diệu nheo chặt mày lại, đẩy cô sang một bên, anh sải
bước dài đi về phía căn phòng có A Tiến ở bên trong.
Lấy chân đạp cửa ra, anh chạy xông vào nhà tắm, nền nhà tắm khắp nơi đều là nước hòa với máu, sắc mặt A Tiến trắng bệch nằm trong đó, miệng mấp máy, cảnh đó thực sự làm người khác phải rùng mình.
Thẩm Tinh Không đi theo vào, nhìn thấy cảnh này, cô lấy tay bịt miệng rồi khóc òa lên.
Thẩm Chi Diệu vội vàng hất cằm ra lệnh cho những người đi theo đưa A Tiến
ra, anh đi lại gần kéo tay Thẩm Tinh Không ép cô quay đầu lại nhìn rồi
anh lại kéo tay cô ra khỏi phòng tắm, anh cầm điện thoại gọi 120.
Đặt điện thoại xuống, anh cúi đầu nhìn Thẩm Tinh Không nước mặt không ngừng chảy ra, giọng nói anh hỏi lạnh lùng: “Ai đưa em tới nơi thế này?”
Thẩm Tinh Không cắn chặt môi, vừa khóc vừa nói: “Là cháu không tốt....cháu....”
Thẩm Chi Diệu túm lấy cổ áo cô, ánh mắt nhìn chằm chằm cô như sắp phun ra
lửa, anh thở ra hơi thở phẫn nộ: “Mau chóng đi về nhà cho tôi! Còn dám
đặt một bước chân tới đây tôi chặt gẫy chân!”