Sáng ngày hôm sau Thẩm Tinh Không thức dậy, trên mặt hằn lên một vết đỏ
vì nằm gối đầu lên tay của Thẩm Chi Diệu, cô xoa xoa mặt dụi dui mắt
ngồi lên.
Thẩm Chi Diệu sớm đã tỉnh rồi, anh đi vào từ phía ngoài, tay cầm những đồ vệ sinh cá nhân và dao cạo râu – lấy từ phòng anh tới.
Con người này, chắc là có vấn đề à, cạo râu thôi mà cũng phải tới đây.
Anh đi vào nhạ vệ sinh, bỏ đống đồ xuống, lại bóp bóp cánh tay và vai rồi
đi ra, véo mũi cô một cái anh nói: “Nha đầu,em cũng nặng thật đấy, đè
lên mà anh không còn cảm giác gì này.”
Thẩm Tinh Không cũng có chút ngại ngùng nhưng cô vẫn bĩu môi nói: “Ai bảo cứ thích ở đây....”
Thẩm Chi Diệu thơm vào má cô một cái: “Đúng đúng, là tự anh cứ thích ở đây.
Em đi rửa mặt rồi ngoan ngoãn đi ăn sáng đi, hôm nay anh phải tới công
ty giải quyết một số việc, buổi chiều anh về đón em đi ra ngoài ăn.”
Thẩm Tinh Không nhìn anh đầu tóc bù rù đứng trước mặt mình, ánh mắt cô liếc
nhìn anh từ trên xuống dưới rồi cô lập tức che mắt đi kêu lên một tiếng: “Sao....sao anh không mặc quần?”
Thẩm Chi Diệu cúi đầu nhìn chiếc đồ lót anh mặc trên người, anh xoa xoa râu trên cằm, nhìn cô và nói: “Anh có mặc đấy chứ!”
Thẩm Tinh Không nhắm mắt lại, đỏ mặt lên: “Sao không mặc quần dài? Đúng là đồ lưu manh!”
Thẩm Chi Diệu biết cô đã nhìn thấy người anh em của mình rồi, anh không nhịn được liền cười: “Nếu thực sự là lưu manh thì sẽ không mặc đồ lót như
anh đâu, đừng có kêu lên nữa, em còn kêu lên người khác lại tưởng vừa
mới sáng ra mà chúng ta đã có hứng thú thế rồi, mau rửa mặt đi, để anh
gọi chị Hoan hầm cho em một bát cháo cá, mấy ngày hôm nay em đều không
chịu ngoan ngoãn ăn cơm gì cả, anh nhìn em thấy chắc là muốn ăn đòn rồi
đây!”
Thẩm Tinh Không đứng lên, tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ thay ra, cô bước nhẹ nhàng vào nhà vệ sinh nhìn Thẩm Chi Diệu.
Dưới cằm anh đầy bọt trắng, anh cầm con dao cạo râu nghển mặt lên để cạo.
Cô dựa mình vào cửa, nhìn cơ thể săn chắc của anh, phía trên cơ thể không mặc đồ đứng đó để cạo râu.
Cứ nhìn như thế, ánh mắt cô liền không rời khỏi ảnh.
Đúng là một cơ thể hoàn mỹ, cơ bắp anh không phải kiểu quá to khiến người
khác sợ hãi mà chỉ vừa đủ để nhìn thấy anh vô cùng khỏe mạnh, cánh tay
cơ bắp, bờ vai rộng, cùng với những động tác của anh, bắp thịt trên tay
anh cũng biến hình theo những động tác đó...
Thẩm Tinh Không nhìn làn da màu bánh mật của anh, cổ họng cô khô cứng lại...
Tối hôm đó, anh đã dùng cơ thể này để khiến cô sống chết không yên....
Cô cắn chặt môi, còn chưa đợi cô quay người đi thì Thẩm Chi Diệu đã quay đầu lại nhìn cô.
Thẩm Tinh Không dường như bị bắt gặp vì làm chuyện xấu hổ, cô vội vàng liếc
ánh mắt đi, rồi nói: “Sao lại cạo râu trong phòng người khác thế....lại
còn không mặc đồ...mau đi đi...ghét chết đi được!”
Thẩm Chi Diệu cười cười, bỏ dao cạo xuống, rửa mặt, khuôn mặt tươi mới của anh khiến cô ngơ người ra.
Thẩm Chi Diệu cầm lấy khăn lau mặt đi, anh tiến lại gần, trước khi cô kịp
chạy đi anh liền ép cô vào tường, cười gian xảo: “Nhìn chán rồi là đuổi
anh đấy à? không muốn dùng thử à? tối hôm đó anh sau, chẳng còn nhớ cảm
giác thế nào nữa....”
Thẩm Tinh Không đỏ mặt lên, đẩy anh ra: “Tránh ra, vô lại!”
Thẩm Chi Diệu đưa tay xuống bóp vào mông cô một cái, anh cười: “Không trêu
em nữa, mau đi rửa mặt đi, anh bây giờ đi luôn đây, em phải ngoan ngoãn
ăn cơm đấy biết chưa hả?”
Thẩm Tinh Không nhìn anh mặc chiếc áo
sơ mi mới lên người, đi về phía mình, anh vắt chiếc cà vạt lên cổ và
nhìn cô nói: “Thắt vào cho anh.”
Thẩm Tinh Không ghét anh thế này, cô hận anh, anh đã làm chuyện như vậy mà sao có thể coi như không có
chuyện gì và thân mật tình cảm với cô như vậy?
Thẩm Tinh Không
quay mặt đi chẳng thèm quan tâm tới anh, Thẩm Chi Diệu nheo mày lại, cúi đầu xuống nói ép cô: “Em có biết không, vừa mới sáng ra mà làm một
người đàn ông tức giận là một hành động rất không không ngoan đấy.”
Thẩm Tinh Không nhìn anh hỏi: “Tại sao?”
Thẩm Chi Diệu ghé trán mình vào trán cô, hai mắt nheo lại: “Bởi vì anh sẽ giày vò em cả ngày không cho em ra khỏi giường luôn.”
Thẩm Tinh Không tim lại đập rộn ràng, cô trừng mắt nhìn anh: “Vô lại!”
Thẩm Chi Diệu kéo tay cô, nhìn chằm chằm vào cô và nói: “Ngoan, mau thắt cho anh, anh sắp muộn giờ rồi.”
Thẩm Tinh Không muốn dùng chiếc cà vạt thắt cổ anh tới chết nhưng vẫn ngoan ngoãn thắt cho anh nhưng nhìn cũng chẳng ra làm sao.
Thẩm Chi Diệu soi vào gương, anh khẽ cười, đưa tay ra véo vào má cô, thần
sắc có vẻ tự hào và nói: “Sau này ngày nào cũng đều thắt cho anh nhé
Tiểu Tinh.”
Thẩm Tinh Không nhìn bộ dạng hài lòng của anh, cô bĩu môi, chẳng qua là thắt cái cà vạt thôi, có phải vui mừng đến thế không...
Sau khi Thẩm Chi Diệu rời đi, Thẩm Tinh Không đi xuống lầu ăn sáng, ngồi
trước bàn ăn cô cảm thấy một mình mình có chút gì đó thiếu thiếu, cầm
bát cháo cá lên, tuy cô rất nhạt miệng nhưng vẫn rất nghe lời húp hết
bát cháo.
Ăn cơm xong cô quay về phòng, gọi điện cho ông nội.
Thẩm Tín Dương nói với cô ông đã hỏi phía nhà trường, họ nói là có thể để cô đến nghe giảng, vốn cô không được ở lại trong trường nhưng Thẩm Tín
Dương đã xuống nước nói khó cầu xin, kinh động tới cả hiệu trưởng, vậy
là nhà trường vội vàng sắp xếp cho Thẩm Tinh Không một phòng, để cô ở
cùng với những sinh viên chính thức trong một phòng kí túc tiêu chuẩn
bốn người.
Thẩm Tinh Không nghe thấy vậy cô mừng muốn chết luôn,
Thẩm Tín Dương nói, phía đó nói không vấn đề gì rồi cô có thể chuyển tới bất cứ lúc nào nhưng Thẩm Tín Dương có ý bảo cô đợi thêm vài tháng nữa, đợi Tết xong nghỉ hết kì nghỉ mùa đông thì hãy đi.
Thẩm Tinh
Không nghe ông nội nói nhiều quá cô cũng không nhẫn tâm nói đi là đi
luôn, cũng chỉ biết nói chuẩn bị hãy, dù sao thì cũng đi tới thành phố
khác học tập cả nửa năm, không phải nói đi là có thể đi ngay được.
Đặt điện thoại xuống, trong lòng Thẩm Tinh Không cảm thấy rất bối rối, hỗn
loạn. Một mặt cô kích động vì có thể rời xa Thẩm Chi Diệu, mặt khác cô
cũng sợ.
Nếu như anh biết việc này nói không chừng sẽ tức giận,
mà cô thì biết bộ dạng anh lúc tức giận, phẫn nộ rồi, giống như một dã
thú mất kiểm soát, không còn chút lí trí nào cả.
Thẩm Tinh Không cảm thấy hoang mang, cô đi tới trước cửa sổ, nhìn khung cảnh mọi thứ được bao bởi một lớp tuyết mỏng ngoài kia.
Mùa đông rồi, mọi thứ đều thật tiêu điều.
Khi trời sắp tối Thẩm Chi Diệu quay về đón Thẩm Tinh Không, nhìn cô mặc một chiếc áo khoác màu vàng tươi, quấn trên cổ một chiếc khăn màu trắng,
trên tai còn đeo cả cái bông chùm tai cho ấm, trong lòng anh đột nhiên
cảm thấy có chút buồn bã....cô còn trẻ quá mà!
Anh lớn hơn cô 12 tuổi, điểm này anh có nỗ lực thế nào cũng không kéo gần được khoảng cách về tuổi tác.
Thẩm Tinh Không kéo cửa xe ra ngồi vào trong, cảm xúc của cô thật hỗn loạn.
Thẩm Chi Diệu nắm lấy tay cô, một ngày không gặp là anh đã thấy nhớ cô rồi, anh hỏi: “Đi ăn lẩu nhé?”
Thẩm Tinh Không khẽ gật đầu, không nhìn anh cô nói: “Đều được.”
Thẩm Chi Diệu cảm thấy bản thân mình như một kẻ ngốc, anh bỏ tay cô ra, thần sắc có vẻ trầm xuống, anh quay đầu chuyên tâm lái xe.