Thẩm Tinh Mi nhìn Thẩm Chi Diệu cởi chiếc áo vest ngoài ra, một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh tím vào một chiếc quần âu đen, bộ quần áo rất
đơn giản nhưng người đàn ông này mặc lên người lại đặc biệt rất nổi bật.
Thất thần mất một giây rồi chị ta bật cười: “Cậu Diệu, tôi thật nể
phục tấm lòng của cậu đấy, câu thơ đó đọc thế nào nhỉ? Khổ hận ngàn năm
vẫn chịu đựng, để vì người khác được an vui! Câu nói đó là để nói cậu
đấy à?”
Thẩm Chi Diệu nhướn mày, nhìn chị ta: “Hiên Nam Ứng mấy ngày trước bị ngân hàng thúc nợ, cuối cùng người ta đã tìm tới đây, nhân viên tài vụ
của Tín Dương đã ra tay giúp đỡ anh ta linh động giải quyết, sự việc này anh ta cũng đã nói với chị rồi à?”
Thẩm Chi Mi sắc mặt đơ ra, cái tên Hiên Nam Ứng đáng chết, ngoài việc chỉ biết nợ ra thì anh ta còn có bản lĩnh gì chứ! Vợ con mà muốn dựa
vào anh ta thì sớm muộn cũng chết đói.
Mím chặt môi, chị ta phẫn nộ nhìn thần sắc lạnh lùng và thờ ơ của Thẩm Chi Diệu.
Sao anh ta có thể thản nhiên, dửng dưng như vậy chứ! Rõ ràng là công
lao mở rộng Tín Dương đều là của anh ta, tất cả những đền đáp cũng nên
là của anh ta, anh ta sao lại có thể thản nhiên chăm sóc Thẩm Tinh
Không? nếu là chị ta, chị ta chắc chắn sớm đã hạ độc để hại chết cái cô
đại tiểu thư liễu yếu đào tơ kia rồi!
Thẩm Chi Diệu hai chân vắt chéo lên nhau, vóc dáng cao lớn hoàn mỹ,
anh liếc nhìn Thẩm Chi Mi, nói với ngữ khí lạnh lùng: “Chị cứ quản tốt
việc nhà của chị là được rồi, Tinh Không theo tôi, việc của con bé không tới lượt người khác nhúng tay đụng chân vào.”
Thẩm Chi Mi nheo mắt lại, chị ta còn muốn phản kích nhưng còn vướng món nợ của chồng mình nên thôi cho qua.
Trong bầu không khí lạnh lùng, Thẩm Tín Dương đưuọc người làm đỡ
xuống lầu, lão tiên sinh tuổi cũng đã gần 70 rồi, tình thần vẫn rất mình vẫn, nhìn Thẩm Chi Diệu đang đứng lên đón lấy mình, tâm trạng ông cụ
cảm thấy vô cùng tốt, ông cười: “Tiểu Diệu à, con đúng là càng ngày càng có khí phách đấy.”
Thẩm Chi Diệu khẽ cười, đỡ ông cụ ngồi xuống vị trí cao nhất trên bàn ăn.
“Tinh Không đâu?” Thẩm Tín Dương nhìn đông nhìn tây: “Cái con bé nha đầu đó không phải là không chịu tới chứ?”
“Đại tiểu thư khó mời lắm.” Thẩm Chi Mi mượn gió bẻ măng đá đều.
Thẩm Chi Diệu nheo mày lại, ánh mắt lạnh lùng như dao nhìn chị ta.
Thẩm Tinh Không vừa đi ra từ nhà vệ sinh, nghe thấy Thẩm Chi Mi nói
xấu mình, trong lòng cô nghĩ đợi tới ngày cô đăng vị rồi cô nhất định sẽ cắt tiếp tế cho gia đình bà cô này.
Nhìn thấy Thẩm Tín Dương, Thẩm Tinh Không nũng nịu quàng tay vào cổ
ông nội, nhõng nhẹo: “Ông nội, sao con lại không chịu tới chứ, con nhớ
ông nội lắm rồi ấy!”
Thẩm Tín Dương nhìn Thẩm Tinh Không, cái con bé nha đầu này đúng là
càng lớn càng xinh đẹp, ông véo nhẹ vào mũi cô: “Ông nghe nói con lại
gây chuyện rồi? Nói cho ông nghe xem nào, con muốn chạy đi đâu? Chú Hai
con chẳng phải là chăm sóc con tốt lắm à?”
Thẩm Tinh Không chỉ cảm thấy đầu cô lại căng ra, ánh mắt liếc nhìn
khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Chi Diệu, vội vàng nói: “Đúng thế ạ...chú
Hai rất tốt, con chỉ là thấy bí bách quá nên muốn đi ra ngoài chút thôi
ấy.”
Cô cúi đầu xuống bên tai Thẩm Tín Dương, nói thì thầm: “Con muốn cùng bạn học đi tham gia hội trại, nhưng chú Hai không cho, ông nội....”
Thẩm Tín Dương khẽ cười một tiếng rồi nói: “Tiểu Diệu à, con cũng
đừng có quản chặt quá, Tinh Không đang ở tuổi ăn tuổi chơi, để cho nó đi chơi với bạn bè cũng có sao đâu! Để cho nó đi đi, chứ đừng có như giam
lỏng nó thế.”
Thẩm Chi Diệu liếc nhìn Thẩm Tinh Không một cái, mím môi lại, không nói gì.
Thẩm Tinh Không đang nghĩ, chẳng lẽ chú ta ngay cả lời của ông nội cũng không nghe nữa....
“Tiên sinh là sợ trên núi nguy hiểm, gần đây luôn có mưa lớn, sạt đất rồi lũ quét nhiều, tiểu thư lại là con gái, rất không an toàn.” A Tiến
đứng bên cạnh nhìn thấy Thẩm Chi Diệu bị trách tội liền lên tiếng giải
thích