Lại là một buổi sáng tỉnh dậy trong trạng thái toàn thân ê ẩm, Thẩm Tinh
Không hắng giọng ho ho vài tiếng, mở mắt ra, lúc này Thẩm Chi Diệu đã
đứng lên đang mặc quần áo vào, cơ thể hoàn mỹ của anh khiến cô không dám nhìn thẳng, cô nhắm mắt lại, khuôn mặt lại đỏ lên vì xấu hổ.
Thẩm Chi Diệu khẽ cười, anh tiến lại gần vỗ vào mông cô: “Hôm nay còn có tiết mục gì khác không? Hay là nằm cả một ngày?”
Thẩm Tinh Không khẽ động đậy, cô cảm giác bản thân mình như thể bị ném vào
chiếc máy ép trái cây, cô không có chút sức lực nào: “Thế này...liệu có
không tốt cho sức khỏe không?”
Đêm qua anh ra rất nhiều mồ hôi, cơ thể nóng ran lên, cô sợ anh....
Làm việc như thế liệu có hại tới sức khỏe và tinh thần....
Thẩm Chi Diệu cúi người xuống, đặt cằm mình lên vai cô, cười trêu chọc: “Vậy thì học nấu cơm, nấu những đồ ăn bổ dưỡng cơ thể cho anh ăn.”
Thẩm Tinh Không hức một tiếng: “Coi em là người nấu cơm cho anh à, còn lâu em mới làm.”
Thẩm Chi Diệu di di cằm trên vai cô, hít hà hương vị tỏa ra từ cơ thể cô,
giọng nói anh khàn khàn: “Em có biết như cầu của anh ở cái tuổi này là
rất cao không....anh sợ em không chịu được, sau này chịu khó ăn một
chút, em gầy quá, đặc biệt là phía trước hai cái....”
Thẩm Tinh Không lấy gối che đi khuôn mặt đang đỏ lên vì xấu hổ của mình, cô đẩy anh ra: “Ghét anh thế không biết, đồ khốn!”
Thẩm Chi Diệu bật cười, vẫn muốn trêu chọc cô vài câu nữa nhưng liền nghe
thấy tiếng điện thoại đổ chuông, anh để Thẩm Tinh Không lại và đi ra
phòng khách, cầm lấy điện thoại của cô, nhìn tên người gọi hiện lên trên màn hình, anh khẽ mỉm cười, quay lại phòng ngủ, đưa điện thoại cho cô:
“Ông nội.”
Thẩm Tinh Không đột nhiên có cảm giác như bị bắt thóp,
cô vội vàng lấy chăn chùm kín mình lại, vuốt vuốt lại mái tóc, hắng
giọng một tiếng rồi mới bắt máy.
Thẩm Tín Dương gầm lên với cô:
“Đồ nha đầu thối! rốt cuộc là cháu có còn cần người ông nội này không
hả? ta bảo cháu về nhà mà cứ lần nữa không chịu về, gọi điện thoại thì
cũng không chịu nhận! Đã gặp chú Hai chưa? Đợi xem chú ấy xử lý cháu thế nào, xem cháu còn dám cứ loăng quăng bên ngoài không về nhà thế không!”
Thẩm Tinh Không quay đầu sang nhìn Thẩm Chi Diệu, anh đang mỉm cười, ghé lại gần cắn vào tai cô.
Thẩm Tinh Không rùng mình, cô co rúm người lại né anh đi, đồ đàn ông xấu xa.
Rõ ràng biết là ông nội đang gọi điện thới mà còn dám trêu chọc cô!
Thẩm Tinh Không hắng hắng giọng, cố gắng thay đổi giọng điệu nói vẻ nghiêm
túc: “Ông nội, cháu sẽ về nhà ăn tết, mấy ngày nữa cháu sẽ cùng....chú
Hai về.”
Thẩm Chi Diệu ở bên cạnh hức một tiếng, thò tay vào trong chăn véo vào eo cô một cái.
Thẩm Tinh Không phải cắn chặt môi mới không kêu lên.
Cô quay đầu lại trợn mắt lên nhìn anh, còn anh thì lại nheo mày nhìn cô.
Thẩm Tinh Không vừa lấy tay bịt miệng anh lại vừa nhanh chóng nói vài câu với ông nội sau đó liền cúp máy.
Đặt điện thoại xuống, cô xông tới bóp cổ anh: “Ông nội nói ngày mai chúng ta phải quay về! Anh là cái đồ đại khốn!”
Thẩm Chi Diệu ôm cô: “Trải qua thế nhưng thế giới hai người anh thấy vẫn chưa thấy đủ, làm thế nào bây giờ?”
Thẩm Tinh Không nhìn những vết đỏ lấm chấm trên người mình, cô hức: “Đồ đàn ông tham ăn, không chịu tiết chế cơ thể gì cả...”
Thẩm Chi Diệu vuốt ve tấm lưng mềm mượt của cô, nhìn cô chằm chằm anh hỏi:
“Sao rồi hả? chuẩn bị sẵn sàng chưa? Nhìn thấy ông nội em đừng có lại đá anh về vị trí ban đầu đấy nhé!”
Thẩm Tinh Không đan tay lại ôm
vào cổ anh: “Không đâu...anh không bỏ rơi em thì em cũng sẽ luôn đi theo anh... Thẩm Chi Diệu...cảm ơn anh cảm ơn anh đã đối xử với em tốt như
vậy....”
Thẩm Chi Diệu hôn lên trán cô: “Đồ ngốc, sao lại dễ dàng
hài lòng, thỏa mãn như thế chứ? những ngày tháng đối xử tốt với em còn
đang ở phía sau kìa, Thẩm Chi Diệu anh cả đời này trừ khi chết chứ tuyệt đối sẽ không bỏ em lại....”
Thẩm Tinh Không nắm lấy tay anh:
“Không được nhắc tới cái chết...không cho phép anh chết...còn lại có một mình em thì làm thế nào....”
Thẩm Chi Diệu ôm chặt lấy cô: “Được, anh sẽ không chết, sẽ luôn đối tốt với em, nha đầu, có em ở bên cạnh
thì anh sẽ cố gắng để sống thật tốt....”
Thẩm Tinh Không cảm thấy trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót, cô ôm chặt lấy anh như thể anh là chỗ dựa duy nhất mà cô có...
******
Chiếc xe được lái vào căn biệt thự cổ của Thẩm gia.
Cổ họng Thẩm Tinh Không khô đặc, cô cố nuốt nước bọt, Thẩm Chi Diệu nắm lấy tay cô, vuốt vuốt mái tóc cô: “Căng thẳng?”
Thẩm Tinh Không nhìn anh lắc lắc đầu nói tự tin: “Có anh ở đây, em không căng thẳng.”
Thẩm Chi Diệu cười, để lộ ra hàm răng đều vào trắng.
Từ trên xe đi xuống, Thẩm Tinh Không cảm thấy hít thở có phần khó khăn, cô không có cách nào để ở gần Thẩm Chi Diệu, cô sải bước chạy vào trong,
nhìn Thẩm Tín Dương đang ngồi trên ghế sô pha, cô chạy lại làm nũng:
“Ông nội, cháu quay về rồi!”
Thẩm Tín Dương bất ngờ bị cô nhảy bổ vào ôm, ông đánh cô mấy cái rồi mắng: “Nha đầu thối, mời gãy lưỡi cháu mới chịu về
đúng không! Không nhờ chú Hai cháu thì không ai trị nổi cháu có đúng
không!”
Thẩm Chi Mi đứng bên cạnh cũng cười rồi nói thêm vào:
“Đúng đấy, Tinh Không nhà chúng ta chỉ nghe lời chú Hai thôi, tình cảm
của hai người tốt ở mức trên cả bình thường ấy! Ba nói xem sau này nếu
như A Diệu kết hôn rồi thì Tiểu Tinh làm thế nào?”
Thẩm Tinh Không nheo chặt mày lại, nhìn Thẩm Chi Diệu đang từ từ bước vào, thần sắc
anhh vẫn như trước đây, không để lộ bất kì điều gì bất thường.
Cô thực sự bái phục tố chất tâm lý của anh.
Thẩm Chi Diệu đưa chiếc áo khoác ngoài cho người làm, anh nhìn Thẩm Chi Mi: “Đợi Tinh Không lớn lên thì em mới kết hôn.”
Thẩm Tinh Không nghe ra ý tứ thâm sâu trong lời nói của anh.
Đợi cô lớn lên, anh sẽ kết hôn với cô...
Cô có chút xấu hổ, cúi đầu xuống, gục vào lòng Thẩm Tín Dương.
Bữa cơm được diễn ra khá hòa hợp, Thẩm Chi Diệu thỉnh thoảng gắp thức ăn
cho Thẩm Tinh Không, hành động của anh trong mắt người khác cũng không
có gì đặc biệt nhưng lại khiến cô cảm thấy ngại ngùng, cô sợ ông nội và
bà cô kia sẽ nhìn ra điều gì đó.
Ăn cơm xong Thẩm Chi Mi bê hoa
quả lên cho mọi người rồi nói chuyện vu vơ: “A Diệu à, chẳng phải cậu
nói đã có đối tượng kết hôn rồi sao, Tết nhất đến rồi, gọi cô ấy tới
cùng cả nhà ăn bữa cơm.”
Bàn tay đang cầm múi cam của Thẩm Tinh
Không đột nhiên cứng đơ lại, cô ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Chi Diệu, anh
đang cầm khăn giấy lau tay, chỉ vâng một tiếng rồi nói: “Để xem xem.”
Thẩm Chi Mi nhìn sắc mặt Thẩm Tinh Không thay đổi lại tiếp tục cười: “Lần
trước khi A Diệu nói có đối tượng kết hôn con liền biết chỉ là lời nói
lúc tức giận thế thôi chứ ngoài Lạc Đơn Thụy ra thì còn có ai có thể
xứng đôi vừa lứa với cậu ấy được chứ. Cậu đừng có lừa tôi, tự cậu nói
xem là ai?”
Thẩm Chi Diệu rủ hai hàng mi mắt xuống, chậm rãi rút
một tờ khăn giấy, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tinh Không: “Vẫn còn sớm, Tinh Không vẫn còn nhỏ, em không muốn bàn tới những chuyện đó, hơn nữa em
cũng không có thời gian rảnh, gần đây rất bận.”
Thẩm Chi Mi có vẻ
không vui: “Cậu xem xem, lúc nào cũng cứ lấy Tinh Không ra làm cái cớ,
con bé nha đầu này trước sau cũng phải đi học đại học, cũng chẳng cản
trở được việc của cậu, cậu đừng có mà vòng vo với tôi và ba nữa.”
“Không phải cái cớ gì đây, thực sự là chưa tới thời cơ, thời điểm này chưa
thích hợp, ba có thể hiểu cho con chứ?” Thẩm Chi Diệu khẽ cười, tay lấy
một múi cam đưa cho Thẩm Tinh Không: “Cái này ngọt.”
Thẩm Tinh Không đỡ lấy có phần gượng gạo, ánh mắt anh hiện rõ ràng sự âu yếm, trìu mến, cô sợ ông nội sẽ nhìn ra.
Cũng may Thẩm Tín Dương chỉ nhìn Thẩm Tinh Không: “Nha đầu, cháu xem xem,
chú Hai cháu vì cháu mà phải cố gắng, hi sinh nhiều như thế, cháu mà còn cãi lại, làm loạn lên với chú Hai thì ta không tha cho cháu đâu! Có
điều A Diệu à, con cũng không còn ít tuổi nữa, đừng để ta đợi lâu quá!”
Thẩm Chi Diệu gật đầu, anh nhìn Thẩm Tinh Không, anh nói vẻ thờ ơ thản
nhiên: “Đợi Tinh Không lớn hơn một chút, ít nhất cũng phải 20 tuổi....”
Cô ngồi bên cạnh cúi đầu xuống cắn múi cam, đúng là ngọt thật....
Sau khi cùng với Thẩm Chi Diệu quay về nhà, trời đã tối rồi, ngôi nhà mang
lại cho cô cảm giác thân thiện đã lâu không gặp, cô chạy nhảy về phòng,
quăng mình lên giường của Thẩm Chi Diệu.
Thẩm Chi Diệu ngay sau đó cũng nằm bên cạnh cô, anh vỗ lưng cô: “Nghe thấy chưa, ông nội em giục anh cưới vợ đấy!”
Thẩm Tinh Không véo má anh: “Anh còn nói! Tại sao cô Thẩm Chi Mi cứ liên tục nhắc tới Lạc Đơn Thụy? có phải anh lại qua lại với người ta rồi không?”
Thẩm Chi Diệu hức một tiếng: “Anh thề là không, kể từ khi anh đồng ý với em
là chia tay với Lạc Đơn Thụy thì anh luôn giữ mình, có điều cô em Thẩm
Chi Mi ấy, mắt mũi quá là tinh, chắc phải tới 80% là đã nhìn ra mối quan hệ của chúng ta rồi, nhưng thôi mặc kệ, anh chẳng lo lắng gì.”
Thẩm Tinh Không nghe thấy bảo cô đã biết rồi thì cô cảm thấy khá căng thẳng, cô kéo tay áo anh: “Vậy ngộ nhỡ cô ấy nói ra thì làm thế nào? Nếu ông
nội biết thì em không dám tưởng tượng... Thẩm Chi Diệu... có phải chúng
ta rất không tốt không...em cảm thấy bản thân mình thật quá đáng....”
Thẩm Chi Diệu dang tay để cô gối đầu lên cánh tay mình: “Chẳng phải đã nói
là có anh à, đừng cảm thấy có cảm giác tội lỗi, những sự trách mắng,
những lời dị nghị đó cứ để anh, em chỉ cần ngoan ngoãn trốn trong lòng
anh là được rồi... Đêm nay...có muốn không?”
Thẩm Tinh Không chu
mỏ nhìn anh: “Không để anh gánh vác hết được...em cũng có nghĩa vụ gánh
vác cùng anh, em phải đứng bên cạnh anh...”
Thẩm Chi Diệu vỗ nhẹ vào đầu cô: “Em vẫn còn nhỏ.”
Thẩm Tinh Không ồ một tiếng, kéo cổ áo ra, để lộ những vết đỏ trên ngực do
nụ hôn mãnh liệt của anh để lại, hức một tiếng rồi nói: “Em còn nhỏ vậy
thì tại sao anh còn làm những việc đó với em.”
Thẩm Chi Diệu thở
dài: “Anh những lúc đó không kiềm chế được mà, nha đầu, em không biết em đẹp thế nào đâu...vừa nhìn thấy em anh liền biến thành một kẻ xấu xa
rồi...”