Nhìn Thẩm Tinh Không giơ tay đưa ra trước mặt mình, A Tiến mím môi nhìn cô: “Tôi mặc rách rồi.”
Thẩm Tinh Không tức giận: “Anh là nhím đấy à? Áo sơ mi mà cũng mặc rách! Tôi không biết, rách rồi anh cũng phải trả lại cho tôi!”
A Tiến vẫn nhìn cô chằm chằm: “Trên áo toàn mùi mồ hôi thôi.”
Thẩm Tinh Không rất muốn đánh anh, con người này, đúng là không có chút khiêm tốn nào cả.
Thẩm Tinh Không vẫn còn muốn ép anh, nhưng đột nhiên cô nghe thấy ngoài cổng có tiếng xe truyền tới, cô giật bắn mình, cô biết là ai đã quay về.
Giống như một con kiến nhỏ bé, Thẩm Tinh Không sợ hãi nhìn A Tiến hỏi: “Làm
thế nào bây giờ? Chú ấy về rồi….tôi phải làm thế nào?”
A Tiến
nhìn chiếc xe đang vòng vào nhà để xe, anh nắm lấy tay Thẩm Tinh Không,
nói với cô vô cùng nghiêm túc: “Tiểu thư, bây giờ cô về phòng mình nghỉ
ngơi đi.
Nhớ lời A Tiến nói, nghe theo lời tiên sinh thì anh ấy mới không làm hại cô, đừng sợ, cô biết là anh ấy thương cô mà.”
Thẩm Tinh Không rất muốn mắng anh phí lời, sao cô lại nghe lời Thẩm Chi Diệu chứ?
Thẩm Chi Diệu muốn cưỡng bức cô!
“Thôi được rồi! anh chính là con chó chạy của chú ta!”
Thẩm Tinh Không ghét A Tiến nói đỡ cho Thẩm Chi Diệu như vậy, kể cả việc này mà A Tiến còn giải thích thay cho Thẩm Chi Diệu, đúng là đồ ngốc trung
thần mà.
Thẩm Tinh Không trừng mắt lên nhìn A Tiến, cô nghiến răng lại rồi nhanh chóng chạy về phía căn biệt thự.
A Tiến nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô chạy mất, anh dựa vào cửa, hai mày anh khẽ hơi nheo lại.
Anh không nhìn thấy cô nữa mới quay người đi vào phòng, từ trong tủ anh cầm ra chiếc túi chườm đá nhỏ đó, anh nhớ lại ngày hôm đó, anh thay cô đỡ
một cái tát của mẹ Trì Hạo, sau khi mặt anh sưng lên cô đã đi nhà thuốc
mua cho anh cái túi chườm đá này, anh nhớ nét mặt khi đó của cô, có chút bực dọc, vẫn giống với bộ dạng trước đây mà cô đối với anh, tuy cô có
kiêu ngạo và tính cách hơi ngông cuồng, nhưng đều trong phạm vi chấp
nhận được và rất đáng yêu, miệng cô không nói ra nhưng anh biết trong
lòng cô cảm thấy áy náy….
Hoặc là có một chút chút thương…..
A Tiến dựa vào gối – chiếc gối vẫn còn thoang thoảng thơm mùi tóc của cô, anh cảm thấy đầu óc có chút rối loạn.
“Tôi họ Vũ.”
Anh khẽ chua xót mỉm cười, cúi người xuống cất chiếc túi vào chỗ kín nhất trong tủ.
Không nói cho cô chỉ là lo lắng cô sẽ khong nhớ được….
Việc sẽ quên so với việc không nói….
Khiến anh đỡ phải mong chờ….
*****
Thẩm Tinh Không nằm co rúm trong phòng, cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân.
Cô sợ hãi cắn chặt lấy môi, bàn tay cô vẫn đang nắm lấy chiếc dao gọt hoa quả.
Kể cả cô không giết được anh thì cô cũng có thể tự sát!
Cô suy nghĩ hết sức bi ai, Thẩm Chi Diệu vậy mà lại ép cô tới nước đường cùng như vậy.
Cánh cửa được mở ra, toàn thân cô nổi hết da gà lên.
Thẩm Chi Diệu thấy cô nằm ở đó, anh khẽ thở phào nhẹ nhõm một tiếng. Cô vẫn ở đây.
Anh tiến lại gần, đứng bên cạnh giường cô – giống như rất nhiều lần về trước anh đứng nhìn cô ngủ.
Anh cầm lấy đầu chăn khẽ kéo lên đắp cho cô, anh nhìn thấy rõ ràng hai hàng lông mi của cô vẫn đang rung lên, anh nheo mắt lại, nụ cười nơi khoé
môi có phần lạnh lùng, anh đứng đó: “Tôi vừa quay về căn biệt thự xong,
tôi nói với ông nội em rồi, em sẽ dọn về đây ở cùng tôi.”
Thẩm Tinh Không nghiến chặt răng, nước mắt ứa ra.
Thẩm Chi Diệu đặt ba lô và quần áo đồng phục xuống, nhìn cô: “Tôi nói em bị
ốm, ông nội em bảo khỏi ốm thì về ăn cơm, em thấy khi nào khoẻ thì đừng
có chạy lung tung, nói với tôi tôi sẽ đưa em về. Cũng đừng có bỏ học ở
lớp nhiều nữa, điều chỉnh lại những cảm xúc không cần thiết đó đi rồi
mau chóng quay lại trường đi học.”
Thẩm Tinh Không nghiến răng, cái gì mà gọi là những cảm xúc không cần thiết?
Thẩm Chi Diệu thấy cô không lên tiếng, anh mím môi, quay người đi ra cửa: “Ngủ đi, nếu không yên tâm thì hãy khoá chặt cửa vào.”
Thẩm Tinh Không nghe thấy anh sau khi đã đi, cô cũng không giả vờ thêm nữa, lập tức chạy ra cửa khoá trái lại.
Thẩm Chi Diệu đứng ngoài cửa nắm chặt hai tay thành nắm đấm, sắc mặt anh tái xanh đi đứng ở ngoài cửa.
Một lúc lâu sau, anh mới kìm nén lại cảm xúc và dòng máu như đang sôi lên trong lòng.
Thẩm Tinh Không, cô ấy thực sự có cách làm cho anh mất kiểm soát!
******
Lúc ngủ lúc tỉnh chập chờn cả một đêm, Thẩm Tinh Không cuối cùng cũng đã đợi được tới khi trời sáng.
Hai mắt cô thâm quầng đi tới nhà vệ sinh, cô nhìn bộ dạng mình trong gương, cô nghĩ nếu cứ tiếp tục sống trong nỗi sợ hãi thế này cô sợ là cô sẽ
không chịu được mất.
Thay đồng phục đi xuống tầng, cô nhìn thấy Thẩm Chi Diệu đang ngồi ăn sáng trên bàn ăn, hai tay cô nắm chặt lấy quai đeo ba lô.
Sao anh vẫn có thể đạo mạo trang nghiêm như thế nhì?
Vẫn ăn cơm, xem ti vi và liên lạc điện thoại với thư ký như thường ngày?
Nhìn thấy Thẩm Tinh Không đã mặc đồng phục, Thẩm Chi Diệu quay đầu sang nói với A Tiến: “Hôm nay cậu đưa cô ấy tới trường.”
A Tiến gật đầu: “Vâng.”
Thẩm Tinh Không nhìn chủ tới hai người họ trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô chẳng có tâm trạng đâu mà ăn sáng, Thẩm Chi Diệu nhìn ra tâm tư của cô, đẩy cốc sữa bò ra, giọng nói như ra lệnh: “Uống đi rồi đi học.”
Thẩm Tinh Không hậm hực, cô cầm cốc uống ừng ực rồi nhấc chân đi ra ngoài cửa.
Thẩm Chi Diệu nheo mắt lại, anh kìm nén cảm xúc trong lòng.
A Tiến đi theo phía sau cô, cùng cô lên xe rời đi.
Thẩm Tinh Không lên xe rồi mới hối hận vì cô đã uống sữa, lúc này sữa bò như bị đẩy ngược ra lồng ngực, đã mấy lần cô đều muốn nôn hết cả ra.
A Tiến nhìn sắc mặt cô không được tốt cho lắm, anh im lặng và đưa cho cô nửa túi bánh mì.
Thẩm Tinh Không liếc nhìn anh một cái, cô hất tay anh ra.
Cô hoàn toàn quên đi chuyện tối qua, sắc mặt lại lạnh lùng như trước đây với anh.
A Tiến mím chặt môi không nói gì, chỉ đặt túi bánh mì xuống bên cạnh cô.
Sự đối xử như vậy của cô anh sớm đã quen rồi.
Cuối cùng cũng tới Triển Đức, Thẩm Tinh Không đưa tay giữ trên ngực và bước
xuống xe, cô bực dọc nói với A Tiến: “Đừng có mà đi theo tôi, đi mà tìm
tiên sinh của anh đi! Chú ta xấu xa như thế, người muốn đối phó chắc
chắn sẽ rất nhiều, anh mau đi xem xem.”
A Tiến không nói gì, chỉ nhìn theo bóng dáng cô đi vào toà nhà có lớp học của mình rồi anh mới lên xe rời đi.
Cô không hiểu, ân tình của Thẩm Chi Diệu đối với co lớn thế nào.
Cô không hiểu, cô không hiểu gì hết….
Thẩm Tinh Không vừa vào tới lớp liền nhìn thấy Tưởng Thu Muội, đã mấy ngày hay mấy năm rồi?
Cô cảm giác như đã cách mấy thế kỷ ấy.
Tưởng Thu Muội nhìn thấy cô liền giật mình, kéo tay cô nhìn từ trên xuống
dưới, từ dưới lên trên, rồi nhìn vào đôi mắt tham quầng của cô: “Thực sự hốc hác….đừng buồn nữa Tinh Tinh, Cái tên khốn Lục Diễn Trạch biến rồi
thì thôi, chúng ta tìm người khác, điều kiện tốt hơn!”
Thẩm Tinh
Không đột nhiên bị cô bạn chạm vào vết sẹo, trong lòng lại thấy đau
nhói, cô cắn chặt môi rồi nói: “Thu Muội…đừng nhắc tới anh ấy nữa….”
Tưởng Thu Muội ấn vai cô ngồi xuống rồi xoa bóp hai vai cho cô: “Không nhắc
không nhắc nữa, sau này tớ sẽ không chơi với người của hội vẽ tranh nữa! đừng khó chịu nữa, đàn ông con trai có gì ghê gớm chứ! Có một câu nói
đúng vô cùng, đó là: “Lúc ban đầu yêu say đắm hoàn toàn là ít hiểu sự
đời.” Tinh Tinh, tối nay tớ tìm mấy người bạn cùng cậu tới quán bar ngồi một lúc. Trong số bọn họ cũng có người nhìn còn đẹp trai hơn cả Lục
Diễn Trạch, so sánh cậu sẽ thấy mình tự đi tìm niềm vui mới còn hơn là
lãng phí thời gian nhớ tới anh ta!!”
Thẩm Tinh Không gục đầu xuống mặt bàn, hai mắt cô nhắm lại, cô thở dài: “Đừng nói nữa….tớ mệt lắm….”