Vết thương của Thẩm Tinh Không đau buốt cả đi, cãi nhau với Thẩm Chi Diệu một lúc làm cô tốn quá nhiều công sức, cô co người
lại trong chăn, hức một tiếng.
Thẩm Chi Diệu thấy cô như vậy cũng
không nhẫn tâm nói gì cô, anh nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, cũng mặc kệ cô có ý kéo ra, anh dùng hai tay mình nắm chặt lấy tay cô sưởi ấm
cho cô.
Anh nhìn bàn tay nhỏ bé của cô, vẫn còn rất nhỏ, anh đột
nhiên nhớ tới lúc khi cô 12 tuổi và tới bên cạnh anh, cô có chút sợ hãi, anh đã dùng một món quà để mua chuộc cô, cô cũng vẫn cứ sợ hãi không
dám tiến gần lại anh. Khi đó con tim anh đau nhói, một đứa trẻ nhỏ như
vậy mà lại mang theo sự bi thương cô độc, chắc là cô đã một mình bị bỏ
lại rất lâu, ánh mắt cô khi nhìn người khác đều có sự thăm dò và tủi
thân.
Khi đó anh cảm thấy rất thương cô, khi anh nằm tay cô đưa cô đi, trong lòng anh nghĩ cả đời này anh sẽ cho cô đủ cảm giác an toàn,
sẽ bảo vệ cho cô, sẽ làm cho cô không còn cảm thấy cô độc nữa.
Nhưng bây giờ nhìn cô lúc này, anh cảm thấy bản thân mình thực ra đã thất bại rồi, ở bên cạnh anh dường như cô vẫn rất cô độc, cô sợ anh, xa cách
anh, ở trong trường cũng không vui vẻ. Anh nắm chặt lấy tay cô, đột
nhiên cảm thấy có chút thất vọng.
Bàn tay Thẩm Tinh Không ở trong
tay anh, lòng bàn tay anh cho cô cảm giác rất ấm nóng, cô nhớ tới lần
trước, khi anh cùng đi xe bus với cô, khi đó đối với cô anh vẫn chỉ đơn
thuần là một người chú, chưa từng có cảm giác ngay cả con tim cũng run
lên rung động thế này. Hơi thở cô có chút căng thẳng, cô mím chặt môi
lại.
Còn bây giờ, cô sợ hãi khi đối mặt với anh, cô thậm chí không còn sợ anh sự nghiêm khắc của anh nữa, cô sợ anh dùng ánh mắt như nhìn
một người phụ nữ để nhìn bản thân mình, cô thà bị mắng còn hơn.
Bàn tay cô bắt đầu nóng lên, cô quay mặt áp vào gối giả vờ ngủ.
Cô luôn chạy trốn, kể từ tối hôm anh nói anh muốn cô làm người phụ nữ của
anh, thì cô bắt đầu trốn tránh, cô nghĩ ra các tình huống khác nhau, là
anh uống nhiều rồi, là anh trúng tà, là đầu óc anh đột nhiên cô vấn
đề....
Cô sợ anh lại nói một lần nữa, cô nghĩ, cô vẫn còn nhỏ, anh sẽ không ác tới mức ngay cả cô cũng ăn thịt chứ?
Huống hồ, anh có bạn gái rồi, người phụ nữ đó xinh đẹp, gợi cảm, vừa nhìn đã
biết đó là một quả táo chín mọng rồi. Còn cô? Cùng lắm cũng chỉ là một
trái cây vẫn còn non và xanh.
Cô nghĩ Thẩm Chi Diệu nhất định là do nhất thời bị điên, nhất định là vậy, nhất định là như thế....
Cô tự nhủ trong lòng, cô mệt mỏi và lại muốn ngủ một giấc.
Thẩm Chi Diệu ở bên cạnh nhìn cô, cô thỉnh thoảng còn cố quay mặt đi mà cười nguy hiểm, nhất định là trong đầu cô đang có ý nghĩ xấu xa gì đó.
Anh nhìn cô, miệng cũng khẽ mỉm cười.
Khi sắp tới bữa tối, Thẩm Tín Dương và Thẩm Chi Mi cùng nhau tới.
Thẩm Tinh Không đang bị cấm ăn, ngồi trên giường chau mày đau khổ, nhìn thấy ông nội, cô lập tức nhăn mặt lại, tủi thân ôm lấy ông, khóc hu hu: “Ông nội cháu đáng thương quá, buổi sáng đã không ăn gì, buổi trưa cũng
không ăn cơm, bây giờ lại còn bị cấm ăn một ngày, cháu yếu quá rồi, cháu muốn nghỉ học có được không ạ.....”
Thẩm Tín Dương vừa hỏi bác
sĩ, bác sĩ nói bảy ngày sau cô có thể xuất viện rồi, căn bản không có
trở ngại gì quá lớn, nhưng nhìn Thẩm Tinh Không nước mắt nước mũi chảy
ra khóc lóc, Thẩm Tín Dương nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương, vuốt
vuốt mái tóc cô rồi ông ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Chi Diệu, cười nói: “Hay là cứ để cho con bé nghỉ ở nhà một thời gian.”
Thần sắc Thẩm Chi Diệu có chút lạnh lùng, anh nhìn Thẩm Tinh Không đang ngẩng đầu lên, rụt rè nhìn bản thân mình.
Quả nhiên, cô đúng là cảm thấy ông nội vẫn thương cô hơn, lúc nào cũng nũng nịu với ông nội.
Anh nhìn Thẩm Tinh Không, miệng nhếch cười lạnh lùng rồi nói thờ ơ: “Được,
sau khi xuất viện, con sẽ cố gắng giảm bớt công việc để ở nhà chăm sóc
con bé!”
Thẩm Tinh Không run lên, cô vội vàng ôm lấy cánh tay của
Thẩm Tín Dương: “ông nội, Chú Hai công việc bận như thế, con về chỗ ông
có được không, như thế sẽ không làm nỡ công việc của chú ấy được không
ạ?”
Thẩm Chi Diệu khẽ ấn cánh tay của cô xuống, đặt hai tay lên
vai cô, nhìn chằm chằm thẳng vào mắt cô: “Nằm xuống, đừng có động lậy
lung rung, sức khỏe ông nội không được khỏe, đừng có làm phiền ông.”
Thẩm Chi Diệu quay đầu lại nhìn Thẩm Tín Dương: “Ba, lúc trước con đã nói
với ba về bác sĩ Michel, lần này ông ấy tới Trung Quốc tham gia hội nghị giao lưu, con có hẹn với ông ấy để ông ấy làm kiểm tra cho ba. Trước
khi ông ấy tới, chúng ta hãy làm một lượt những kiểm tra thông thường,
cung cấp số liệu cụ thể chính xác để ông ấy có thể giúp chúng ta chẩn
đoán.”
Thẩm Tín Dương gật đầu, thở dài một tiếng, nắm lấy tay anh: “May mà có con ở bên cạn ta thì một ông già như ta mới có thể sống tới
ngày hôm nay.”
Thẩm Tín Dương quay đầu lại vỗ nhẹ vào đầu Thẩm
Tinh Không: “Nha đầu, nghỉ ngơi đi, chú Hai cháu đủ mệt rồi, lại còn
phải chăm sóc tiểu yêu tinh phiền phức là cháu đấy!”
“Ông nội!
Cháu sẽ không làm phiền ông nghỉ ngơi đâu! Cháu....” Thẩm Tinh Không đưa tay ra muốn giữ Thẩm Tín Dương lại nhưng cuối cùng Thẩm Tín Dương vẫn
bị Thẩm Chi Diệu đưa đi, ngay cả đầu cũng không quay lại.
Thẩm Tinh Không đơ người ra ở đó, cô đúng là lấy đá tự đè vào chân mình mà.
Khó khăn lắm mới có cơ hội rời khỏi trường học để nghỉ ngơi nhưng Thẩm Chi Diệu lại nói giảm công việc để ở nhà với cô?
Vừa ra khỏi hang cọp thì lại chui vào hang sói, đúng là tránh vỏ dưa gặp vở dừa....
Thẩm Tinh Không với khuôn mặt đau khổ nhìn Thẩm Chi Mi đứng bên cạnh giường với nét mặt vui vẻ.
Thẩm Chi Mi ngồi xuống bên cạnh, rót một cốc nước: “Tinh Không à, bạn trai
cháu thế nào rồi? Lần trước nghe nói cháu yêu rồi, cũng không thấy cháu
đưa cậu ta về nhà xem thế nào. Bây giờ bọn trẻ đều không đáng tin đâu,
cháu lại không có kinh nghiệm, không biết nhìn người, đưa về để ông nội
và cô xem nào, chúng ta giúp cháu xem xem cậu ta được không.”
Thẩm Tinh Không hai tay nắm chặt lại, cô khẽ cười gượng: “Không cần đâu, chia tay rồi.”
Thẩm Chi Mi giả vờ ngạc nhiên nhìn cô: “Ôi, sao lại nhanh như thế! Làm gì đã được một tháng đâu!”
Thẩm Tinh Không cúi đầu xuống, vết thương đã đau, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.
Thẩm Chi Mi nhìn cô: “Cái loại con trai thay lòng đổi dạ đó đúng là không
tin được, chia tay sớm là tốt, phải biết tận gốc tận rễ mới tốt chứ,
Hiên Trình Tiến nhà chúng ta không phải là cái loại con trai không đáng
tin tưởng, cháu xem nó đẹp trai như thế, trong trường có cả tá nữ sinh
theo đuổi nhưng nó từ trước tới giờ cũng không tùy tiện qua lại với ai,
thầy cô giáo cũng nói, người trẻ bây giờ rất ít người được thành thực
như nó.....”
Thẩm Tinh Không thầm hức một tiếng trong lòng, con người đó mà thành thực?
Nói xấu vu khống Thẩm Chi Diệu ở phía sau lưng, kích cho cô tìm Thẩm Chi
Diệu đối đầu, kết quả là gặp phải hôm Thẩm Chi Diệu say rượu và anh đã
nói lời tuyên bố với cô, làm đảo lộn hết quan hệ cố hữu trước đây của
hai người, cuộc đời thay đổi, tất cả là từ đêm hôm đó trở đi.