Cô biết bản thân mình căn bản không phải đối thủ của anh nhưng vẫn cứng đầu chống lại.
Thẩm Chi Diệu cảm thấy cái bộ dạng ngang ngược của cô vừa đáng yêu vừa đáng
giận, cô đỡ khuôn mặt cô lên lau đi nước mắt, anh khẽ thì thầm bên tai
cô: “Thế nhưng, em thích hồ ly tinh đưa em lên thiên đường...”
Thẩm Tinh Không hức một tiếng, ngay cả hơi thở của cô cũng trở nên dồn dập: “Ai...ai thèm...”
Thẩm Chi Diệu quyết định trị cái bệnh nói một đằng nghĩ một nẻo của cô, anh
ép cô vào tường, dùng sự dũng mãnh của bản thân thách thức sự kiên nhẫn
của cô.
Kết quả.
Anh toàn thắng.
Thẩm Tinh Không
cuối cùng vẫn phải khóc lóc cầu khẩn anh dừng lại, thế như anh hoàn toàn đỏ mắt lên, trừng trị cô tới mức mà khóc không ra nước mắt.
Tắm
vội vã, sau đó Thẩm Chi Diệu liền bọc cô trong một chiếc khăn tắm, đưa
cô vào phòng, dùng chăn quấn lấy cô, anh cũng chui vào trong, ôm lấy cô
trao hơi ấm cho cô.
Thẩm Tinh Không mệt muốn chết, trên trán cô
vẫn còn có những giọt mồ hôi li ti, cô khẽ run lên, miệng mắng anh: “Đồ
khốn...ghét anh...”
Thẩm Chi Diệu cười, anh đưa tay vuốt tấm lưng cô từ dưới lên trên, anh ghé sát miệng vào tai cô nói thì thầm: “Tiếp
tục mắng đi, lúc nào anh cũng chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến đấu thứ
hai.”
Thẩm Tinh Không lập tức im lặng, cô mệt tới mức như thể xương khớp bị rút hết đi, cô nằm đó bất động.
Thẩm Chi Diệu ghé mặt mình vào mặt cô, mũi hai người chạm nhau, anh hít thở
hương vị phả ra từ miệng cô: “Nha đầu, sau này không được phép làm loạn
lên với anh nữa, anh làm gì cũng có chừng mực, em cũng phải thế, em là
người phụ nữ của anh, em nên hiểu và thông cảm cho anh, chứ không phải
là loạn loạn vô cớ khiến anh không có cách nào an tâm làm việc.”
Thẩm Tinh Không trừng mắt nhìn anh như muốn nói: rõ ràng là anh sai mà còn có lý để nói à?
Thẩm Chi Diệu ôm lấy cô và kéo cô về gần mình, Thẩm Tinh Không đột nhiên cảm thấy dường sự như phấn khích trong anh chưa bị dập tắt hoàn toàn, cô sợ hãi lập tức nhắm mắt lại.
Thẩm Chi Diệu cười cười, anh hôn lên
trán cô, gọi cô ngọt ngào: “Tiểu Tinh, em phải lớn lên chứ đừng mãi cái
tính cách kẻ con này....”
Thẩm Tinh Không nhắm mắt lại, trong
lòng đang nghĩ về lời anh nói, theo tư duy của cô thì cô hiểu ý anh muốn nói cô nhỏ nhen, lúc nào cũng canh cánh trong lòng lo sợ anh sẽ thế nào với những người phụ nữ khác....
Kể cả là đã từng trải qua cũng
vậy, cô biết nếu là những người phụ nữ trưởng thành, những người từng
trải, bọn họ có lẽ sẽ rộng lượng với quá khứ, thế nhưng cô thì lúc nào
cũng để trong lòng, cô muốn lớn lên, muốn trưởng thành thế nhưng trưởng
thành không phải là chuyện một sớm một chiều....
Thẩm Chi Diệu
vuốt ve cơ thể cô: “Tiểu Tinh, anh là một người đàn ông, anh có sự
nghiệp của bản thân mình, trách nhiệm của anh cũng rất nặng nề, anh
không thể giống như những thanh niên nông nổi, vì tình yêu mà bỏ lại tất cả...thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là anh không thương em,
không quan tâm em, em phải dùng trái tim để cảm nhận tình cảm của anh,
em hiểu mà, có đúng không?”
Hai mắt Thẩm Tinh Không ướt đi....
Là cô không hiểu chuyện sao?
Cô bắt đầu cảm thấy thương Thẩm Chi Diệu rồi....
Thôi chết....
Thẩm Chi Diệu thấy hai hàng mi mắt của cô run lên, anh khẽ cười rồi hỏi cô: “Em có đói không? Anh đã mua bánh ga tô cho em đấy.”
Thẩm Tinh Không mở mắt ra, cô dùng ngón tay sờ lên đôi môi anh, cô nói: “Đồ khốn, anh nói còn hay hơn cả hát.”
Thẩm Chi Diệu ngậm lấy ngón tay cô, nhìn mặt cô đỏ lên, anh khẽ cười: “Nói hay thực ra không bằng làm tốt....”
Cổ họng Thẩm Tinh Không khô đặc, cô liền hỏi: “Em đói rồi...bánh ga tô để đâu?”
Thẩm Chi Diệu cười, anh đứng lên đi cầm bánh bí ngô lại, mở chiếc hộp ra,
anh cầm một miếng bánh ga tô màu vàng đưa cho cô: “Bằng này đủ không?”
Thẩm Tinh Không cắn một miếng, rất thơm rất ngọt, cô lại đưa miếng bánh cho anh, mặt đỏ bừng nói: “Anh cũng ăn đi.”
Thẩm Chi Diệu hức một tiếng: “Lương tâm được đánh thức mà đối xử tốt với anh à?”
Thẩm Tinh Không bĩu môi, thu tay về: “Không ăn thì thôi!”
Thẩm Chi Diệu nhanh như chớp túm lấy tay cô ngậm lấy miếng bánh ngậm luôn cả ngón tay cô lại.
Thẩm Tinh Không nhìn anh: “em vẫn còn nhớ khi em mới tới đây, anh không cho em ăn, nhốt em trên gác, khi đó anh thật xấu xa!”
Thẩm Chi Diệu nheo mày lại: “Đó là do em kén ăn mà, không ăn rau xanh không
ăn cơm, cả ngày ôm lấy một đống đồ ăn vặt, người thì nhìn như que củi
ấy,anh phải chấn chỉnh lại em chứ?”
Thẩm Tinh Không trừng mắt
nhìn anh: “Anh còn nói đói chết cứ đổ hết lên đầu anh! đồ ác độc! người
đói cũng chết rồi thì đổ lên đầu anh có tác dụng gì!”
Thẩm Chi Diệu cúi đầu xuống hôn cô: “Ở bên em cùng đói tới chết.”
Thẩm Tinh Không cảm thấy trong lòng thật hạnh phúc, được anh ôm lấy trốn trong chiếc chăn ấm, thật tuyệt vời...
Chiếc bánh ga tô vị bí ngô sao lại ngon tới vậy chứ...
Thẩm Chi Diệu quàng tay vào eo cô, đột nhiên anh nheo mắt lại nói: “Không ngờ Tiểu Tinh của anh cũng biết ghen...”
Thẩm Tinh Không cảm thấy anh đang chế giễu bản thân mình, cô hức: “Anh không được đắc ý! Em không thích anh nhiều như thế đâu...”
Thẩm Chi Diệu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sáng quắc: “Vậy sao? Thế nhưng anh cảm giác em rất quan tâm tới anh?”
Thẩm Tinh Không không lên tiếng, cô cũng phát hiện, bản thân mình dường như
thay đổi rồi – cô quan tâm rất nhiều tới Thẩm Chi Diệu....
Khi anh không để ý tới cô cô liền hoảng hốt, anh đối tốt với cô cô liền vui mừng như thể chuyện gì quan trọng lắm.
Thẩm Chi Diệu thơm lên má cô, cầm đi miếng bánh còn lại trên tay cô: “Được
rồi, ăn nhiều quá sẽ không tốt, súc miệng rồi đi ngủ đi.”
Thẩm
Tinh Không cảm thấy anh coi cô như đứa trẻ vậy, trong lòng thấy vui vui, cô bò dậy đi súc miệng, sau đó lại nhanh chóng chạy về chui vào chăn
rúc vào lòng anh.
Thẩm Chi Diệu ôm chặt cô, anh nói lời thề bên
tai cô: “Sau này sự việc tương tự sẽ không bao giờ xảy ra nữa, Tiểu
Tinh, tha thứ cho anh, em không biết anh quan tâm tới em nhiều thế nào
đâu...”
Thẩm Tinh Không cảm thấy hai mắt nhòe đi, cô ghé lại hôn
vào mặt anh, rồi lại xấu hổ dụi đầu vào ngực anh, nói nghẹn ngào: “Vậy
thì tha cho anh một lần, không có lần sau đâu đấy!”
Thẩm Chi Diệu nhẹ nhàng ôm lấy cô đầy sự biết ơn.
Cô bé nha đầu này, thực sự khiến anh cảm thấy thật ngọt ngào.
Tại căn biệt thự cổ của Thẩm gia.
Thẩm Tín Dương cầm chiếc điện thoại đã bị tắt đi đó, trong lòng hết sức hồ
nghi, nhìn Thẩm Chi Mi đang đứng bên cạnh: “Con bé nha đầu này, chắc là
lại cãi nhau với chú Hai nó rồi, vừa nãy còn bảo là sẽ tới đây ”ăn cơm,
nghe giọng chú Hai nó có vẻ đang rất tức giận.
Hai mắt Thẩm Chi
Mi sáng lên: “Ba, Tinh Không ở chỗ A Diệu thực ra không tiện chút nào,
Tinh Không dù gì cũng đã 18 tuổi rồi, A Diệu thì chưa kết hôn, ở cùng
nhau thế không được hay cho lắm.”
Thẩm Tín Dương nhìn Thẩm Chi
Mi: “Ba cũng muốn Tinh Không chuyển về, thế nhưng A Diệu như cầm tù nó
ấy. Tên tiểu tử đó coi Tinh Không như con gái mình vậy, quản rất
nghiêm.”
Thẩm Chi Mi cười lạnh lùng: “Kể cả có là con gái ruột
cũng không quản như thế, cậu ấy không chịu kết hôn, lấy Tinh Không làm
cái cớ, con nghe có người nói rằng cậu ấy và Lạc Đơn Thụy chia tay rồi,
nhưng bên cạnh cũng không có người phụ nữ mới nào xuất hiện, căn bản
không hề có đối tượng kết hôn nào, Ba, cậu ấy nói thế thôi, con thấy hay là chúng ta giới thiệu cho cậu ấy đi, đưa tới trước mặt cậu ấy có muốn
trốn cũng không trốn được.”
Thẩm Tín Dương dựa lưng vào ghế sô
pha thở dài: “Lo hết cho con trai lại lo cho cháu gái, hai người này sao lại thành ra như thế chứ!”
Thẩm Chi Mi thêm vào: “Nói cho cùng
thì Tinh Không lớn rồi, có chủ ý rồi, ý của nó rõ ràng thế mà, chỉ cần
nói tới việc nó đòi chuyển đi đã nhắc tới bao nhiêu lần rồi, nhưng lại
sợ chú Hai nó nên không dám. Ba, chúng ta phải đón lấy Tinh Không, nó
cũng biết ngại chứ, nó muốn chuyển hơn nữa A Diệu chưa chắc đã không
đồng ý, con nghĩ cậu ấy chỉ là sợ con bé đi thật rồi thì sẽ khiến người
khác tưởng rằng cậu ấy chê con bé ở lại sẽ cản trở việc của cậu ấy.”
Thẩm Tín Dương cũng gật gù suy nghĩ: “Những suy nghĩ đó đều là thừa, ta chỉ
là thấy con bé nha đầu Tinh Không lúc nào cũng làm loạn lên với A Diệu, A Diệu mệt như thế rồi lại còn phải trông nom con bé đó, ta thấy thương A Diệu nhiều hơn thôi.”
Thẩm Chi Mi gật đầu: “Đều đáng
thương...hai người đó tách nhau ra thì tốt, đều lớn cả rồi, không thể
lúc nào cũng ở cùng nhau được, như thế không thuận tiện.”Thẩm Tín Dương
nhìn bầu trời phía ngoài tối đen như mực, ông suy nghĩ rồi nói: “Sáng
ngày mai cùng ta đi xem chúng nó thế nào, xem con bé nha đầu đó lại giở
trò gì nữa, cả ngày chỉ biết có chọc tức chú Hai nó thôi.”
Thẩm Chi Mi ngồi bên cạnh cười cười gật đầu.
*******
Đêm hôm đó Thẩm Tinh Không ngủ vô cùng ngon giấc, trong lòng anh cô không phải suy nghĩ về điều gì cả...
Cô tin anh sẽ không làm chuyện gì quá đáng, khi anh nói anh rất quan tâm tới cô thì mọi thứ cô đều tin hết....
Ngày hôm sau Thẩm Tinh Không ngủ tới rất muộn mới tỉnh dậy, mở mắt ra thì
Thẩm Chi Diệu đã không ở bên cạnh rồi, cô ôm gối, nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của Thẩm Chi Diệu vẫn ở trên đầu giường, cô liền gọi anh: “Thẩm Chi Diệu, anh đang làm gì đấy?”
Thẩm Chi Diệu không trả lời cô, Thẩm Tinh Không lại nói to hơn, giọng nói đầy vẻ nhõng nhẹo: “Đồ đáng ghét!
Đêm qua anh vứt quần áo của em đâu rồi? mau mang lại đây!”
Nghe
thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, cô cười, khuôn mặt đầy vẻ vui mừng,
cô nói: “Thẩm Chi Diệu, anh mau lại đây, em đói rồi, em muốn ăn bữa sáng trên giường...”
Vừa dứt lời,cô liền phát hiện có gì đó sai sai.
Tiếng bước chân rõ ràng không phải là của một người, cô giật mình, cánh cửa liền được đẩy từ ngoài vào.
Cô hai mắt tròn xoe, trong lòng sợ hãi.
Khi nhìn thấy cô ôm chăn nằm trên giường của Thẩm Chi Diệu, cả Thẩm Tín Dương và Thẩm Chi Mi đều vô cùng sốc.
Khi Thẩm Tín Dương đi lên tầng đã nghe thấy giọng nói của cô, cái giọng
điệu mà cô gọi Thẩm Chi Diệu, bảo anh cầm quần áo lại, bảo anh mang bữa
sáng lên....
Ông vô cùng ngạc nhiên, nhưng lại không dám tin, đẩy cửa ra, nhìn thấy quần áo vứt bừa bộn dưới đất,ông đột nhiên như bị sét đánh trúng đầu.
Thẩm Tinh Không nhìn nét mặt ngạc nhiên và phẫn
nộ của ông nội, cô không biết phải làm thế nào, cô vội vàng ôm lấy chiếc chăn che đi cơ thể mình, hai mắt đỏ lên nhìn Thẩm Tín Dương, lí nhí
gọi: “Ông nội....”
Thẩm Tín Dương phẫn nộ gầm lên: “Đừng gọi ta! Hai đứa sao có thể làm ra cái chuyện bại hoại thế này!”
Thẩm Chi Mi cũng không ngờ rằng lại nhìn thấy cảnh tượng thế này, tuy chị ta nghi ngờ mối quan hệ không bình thường giữa Thẩm Chi Diệu và Thẩm Tinh
Không nhưng cũng không ngờ hai người đã phát triển tới bước này, chị ta
vội vàng vuốt ngực Thẩm Tín Dương: “Ba, ba, ba bình tĩnh một chút, đợi A Diệu tới nghe cậu ấy giải thích....”
Thẩm Tín Dương tức tới nỗi
toàn thân run lên, cầm chiếc gậy trên tay đập vào bình hoa bên cạnh,
nhìn Thẩm Tinh Không gầm lên: “Mày còn có biết xấu hổ không à? mặc quần
áo vào cút ra ngoài nhanh lên!”
Thẩm Tinh Không nghe tiếng cửa
đóng rầm một cái, hơi thở khiến người khác sợ hãi của Thẩm Tín Dương vẫn còn hiện hữu rất rõ ràng, con tim cô đập thình thịch, một cảm giác tội
lỗi đang bủa vây khắp tâm trí cô....
Cô là cái đứa con gái không biết xấu hổ....
Cô run lên cầm cập, sự trách mắng và khó khăn tới nhanh quá, cô còn chưa
chuẩn bị sẵn sàng, cô chưa kiên cường tới mức có thể đón nhận những điều này, mà vào giờ phút quan trọng như vậy chỗ dựa duy nhất của cô cũng
không ở đây....
Thẩm Tinh Không co rúm người lại, cô hoang vang sợ hãi và bật khóc....
Một lúc sau, ngoài cửa có tiếng bước chân vội vã truyền vào, Thẩm Chi Diệu
mở cửa chạy vào, anh nhân chân bước tới trước mặt cô, gọi tên cô có vẻ
sốt sắng: “Tiểu Tinh....”
Thẩm Tinh Không ngẩng đầu lên, đột
nhiên ôm chầm lấy anh, khóc òa lên như một đứa trẻ: “Anh đi đâu đấy? làm thế nào bây giờ....ông nội biết rồi.... chúng ta phải làm thế nào bây
giờ....”
Thẩm Chi Diệu vỗ nhẹ vào lưng cô: “Vừa nãy anh đi cho
chó ăn...Tiểu Tinh, đừng sợ, có anh ở đây, có việc gì thì cứ để anh
chống đỡ, em mặc quần áo vào trước đi đã, đừng khóc, những điều nên đến
thì trước sau gì đều sẽ phải đến, cứ để anh.”
Thẩm Tinh Không vẫn ôm lấy anh, anh là chỗ dựa duy nhất của cô.
Thẩm Chi Diệu lau nước mắt đi cho cô, anh ghé trán mình vào trán cô, an ủi
với giọng nhẹ nhàng: “Kiên cường lên nào, chúng ta vì yêu thương nhau mà ở bên nhau, không có gì sau cả, em không cần cảm thấy tội lỗi, đợi lát
nữa để anh nói, em không được dao động, cũng không cần tự trách mình,
biết chưa? Đồng ý với anh, phải kiên cường nhé!”
Thẩm Tinh Không vừa khóc vừa nói: “Em có thể không....”
Thẩm Chi Diệu hôn đi nước mắt của cô: “Vì anh, em cần phải kiên cường, nhớ nhé.”
Thẩm Tinh Không vẫn run lên, cầm chặt lấy vạt áo anh, gật đầu: “Em nhớ rồi....”
Thẩm Chi Diệu cầm quần áo lên, ôm lấy cô một lát: “Anh đi ra ngoài đợi em,
mặc xong thì đi ra nhé, chúng ta cùng nhau đối mặt với tương lai của
chúng ta.”
Thẩm Tinh Không lưu luyến vòng tay ấm áp của anh, nhìn anh đi ra ngoài cửa, cô hít thở một hơi thật sâu, mặc quần áo vào bước
ra ngoài.
Nắm lấy tay anh, Thẩm Tinh Không dựa vào anh, hai người cùng nhau đi xuống phòng khách.
*******
Trong phòng khách, bầu không khí hết sức nặng nề.
Thẩm Tín Dương nhìn hai người nắm tay nhau đi ra, đột nhiên càng thấy tức
hơn, giơ chiếc gậy trên tay lê đập vỡ tấm thủy tinh của bàn trà, tấm
thủy tinh vỡ tan ra.
Ông gầm lên, mặt mũi đỏ bừng: “Chúng mày
muốn tao tức chết có đúng không? Thẩm Chi Diệu, mày rốt cuộc có biết bản thân mình đang làm gì không hả?”
Thẩm Chi Diệu tiến lại gần, cúi người xuống, quỳ dưới tấm thảm trước mặt Thẩm Tín Dương, anh cúi mặt
nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Ba, con rất tỉnh táo, con biết con phải
làm gì, con yêu Tinh Không, con phải có cô ấy, con sẽ cưới cô ấy.”
Thẩm Tín Dương tức tới nỗi huyết áp tăng cao, ông ôm lấy ngực nơi con tim
đang đập dồn dập, há hốc mồm thở dồn dập, vẫn cố gầm lên: “Đầu óc mày có phải hôn mê rồi không, mày nắm tay cháu gái mày và nói sẽ cưới nó, có
phải là mày điên rồi không!”
Thẩm Chi Diệu vẫn cúi đầu, cố chấp nhắc lại: “Con yêu Tinh Không.”
Thẩm Tín Dương tức giận giơ gậy đánh vào người Thẩm Chi Diệu, anh cũng không né đi, Thẩm Tinh Không nhìn mà thấy thương anh, cô chạy lại, ôm lấy
Thẩm Chi Diệu bảo vệ anh, vừa khóc vừa nói: “Ông nội, đừng đánh anh
ấy....”
Chiếc gậy của Thẩm Tín Dương vẫn được giơ lên và đập
xuống, trúng vào lưng Thẩm Chi Diệu, Thẩm Tín Dương đau xót kêu lên: “Ta đánh chết hai đứa đồ khốn chúng mày! Chúng mày làm thế này là loạn
luân, truyền ra ngoài, chúng mày sẽ bị cả thế giới này khinh bỉ! A Diệu, con không còn trẻ nữa, Tinh Không không hiểu chuyện thì con phải bảo
nó, đằng này lại hùa vào với nó như thế, ta đúng là phí công phí sức
nuôi con bao nhiêu năm trời.”
Thẩm Chi Diệu thấy Thẩm Tinh Không
bị đánh anh liền ôm cô vào lòng bảo vệ cô, anh nhìn vào khuôn mặt trắng
bệch đó với vẻ thương cảm vội vàng hỏi: “Có đau không? Em chạy lại làm
gì chứ! Đồ ngốc!”
Thẩm Tinh Không vừa rơi nước mắt vừa ôm lấy anh khóc: “Anh nói chúng ta cùng nhau đối mặt với tương lai mà....em phải ở bên anh....”
Anh nói yêu cô, anh nói anh muốn cưới cô....
Giờ phút đó cô đã tự nhủ, cả đời này cô sẽ không rời xa anh, người đàn ông này, cô sẽ ở bên anh suốt đời....
Bất luận có xảy ra chuyện gì đi nữa....
Thẩm Tín Dương nhìn hai người càng tức giận hơn, ông lại giơ gậy lên và ra
sức đập xuống, Thẩm Chi Diệu ôm lấy Thẩm Tinh Không không để cho cô chịu bất kì sự tổn thương nào.
Thẩm Tín Dương nhắm chặt mắt lại, chỉ
biết giáng gậy xuống người Thẩm Chi Diệu, rất đau, nhưng khi nghe thấy
Thẩm Tinh Không gọi tên mình đầy thương cảm, anh liền cảm thấy tất cả
phong ba bão tạp đều không thể dập tắt được sự quyết tâm của anh....
Thẩm Tinh Không nhìn anh bị đánh, trên trán ướt đẫm mồ hôi, cô khóc lóc khẩn cầu: “ông nội....ông dừng tay lại đi...cháu cầu xin ông! đừng đánh
nữa!”
Thẩm Tín Dương nghe thấy cô gọi bản thân mình ông càng tức
hơn, ông đứng lên nói vẻ đau khổ: “Mày còn có mặt mũi mà gọi ông nội à!
Mày gọi ta là ông nội! nó gọi ta là ba! Chúng mày bây giờ nói đi, hai
đứa muốn ở bên nhau, hai đứa muốn kết hôn, đầu óc các người có vấn đề
không hả! trên thế giới này không có đàn ông, đàn bà chết hết rồi à? Hai đứa trên pháp luật là quan hệ chú cháu, sao chúng mày lại ở bên nhau
chứ, chúng mày muốn kết hôn cũng không được!”
Thẩm Chi Diệu ôm
lấy Thẩm Chi Diệu, mồ hôi nhễ nhại, đau đớn anh nói: “Con sẽ bỏ tên mình khỏi hộ khẩu Thẩm gia, con và Tinh Không không phải là chú cháu thực
sự, tình yêu của chúng con rất trong sạch.”
Thẩm Tín Dương lại
giơ gậy lên đánh anh: “Trong sạch cái đầu mày! Mày để cho người ngoài
biết rồi thì mày còn mặt mũi để làm người không! Tinh Không nó mới 18
tuổi, mày có cho nó làm người không! Người người sẽ đều nhìn chúng bay
với con mắt khác, ai còn dám làm ăn kinh doanh với mày nữa, ai còn dám
làm việc dưới sự chỉ đạo của mày! Mẹ kiếp, dây thần kinh nào của chúng
bay có vấn đề thế hả?”
Thẩm Tinh Không cúi đầu khóc nức nở, cô đặt tay lên đôi má của Thẩm Chi Diệu, con tim đau nhói.
Thẩm Chi Diệu cúi đầu nhìn cô, anh nói với ngữ khí kiên cường: “Anh sẽ bảo
vệ cho sự an toàn của em, sẽ không để em phải chịu bất kì sự tổn thương
nào.”
Thẩm Tín Dương giơ chiếc gậy lên nhưng cuối cùng bất lực hạ xuống, ông thở dài: “Đừng có nói với ta những chuyện không thực tế nữa, ta không muốn Thẩm gia trở thành trò cười cho thiên hạ, ta cũng không
muốn tập đoàn Tín Dương bị ảnh hưởng bởi cái tin xấu này. Sự việc hôm
nay coi như ta chưa nhìn thấy, Tinh Không cùng ta về nhà, hai người sau
này không được phép gặp nhau nữa, ta sẽ sắp xếp cho A Diệu đi xem mặt,
mày sẽ phải kết hôn trong vòng hai tháng, Tinh Không cũng thế, ta sẽ sắp xếp cho nó đi ra nước ngoài học tập! Hai đứa bắt buộc phải chia tay!”